Chương 3: Thần Sơ năm thứ sáu

Lưu dân vào thành

Năm mười hai tuổi Chân Văn Quân còn chưa được gọi là Chân Văn Quân, nàng có một cái tên rất đỗi bình thường ——"A Lai".

Vào năm đó, nhân sinh truyền kỳ của nàng đang dần dần mở ra.

Thần Sơ năm thứ sáu, tháng đầu đông, một năm mất mùa.

Trọng trấn ở vùng tây bắc Đại Duật, Tuy Xuyên quận, Kỳ huyện.

Đêm rét lạnh, mấy ngày liền bụi tuyết gió lạnh rít gào. Cửa thành bao quanh Kỳ huyện đóng chặt, bên ngoài thành người chết đói khắp nơi. Lưu dân từ chiến loạn phương bắc chạy tới vẫn như trước không hề có dấu hiệu sẽ tản đi.

Ngọn đèn trên tường thành sáng như đuốc, phía trên các lỗ châu mai được lấp đầy đá tảng, cường nỏ bên trong các hốc hình vuông trên tường thành đang chờ phân phó.

Huyện lệnh Tôn Minh Nghĩa cầm cây đuốc trong tay soi xuống phía dưới thành, chỉ thấy giữa bóng đêm đen kịt, trên mặt sông hộ thành uốn lượn ở bên ngoài Kỳ huyện đầy rẫy những xác chết đông cứng đang chậm rãi trôi đi, lại có ngày càng nhiều lưu dân không sợ nước sông rét lạnh, từ phía bờ bên kia lao đầu xuống, phá mở từng mảng băng mỏng, sải người bơi vọt về phía tường thành.

Một vòng bán kính rộng tầm ba chiếc xe ngựa bao quanh bên dưới tường thành tất cả đều là đầu người đang kích động, tiếng kêu rên, tiếng van cầu, tiếng vỗ đập vào cửa thành ngày đêm không ngừng, náo loạn đến mức bên trong thành lòng người hoảng sợ. Những lưu dân này đã vây thành suốt ba ngày, bất kể có quát tháo, xua đuổi thậm chí dọa dẫm như thế nào, bọn họ đều mắt điếc tai ngơ, một tấc cũng không rời.

Mấy túi thức ăn từ trên đầu tường thành ném xuống lúc chạng vạng đã sớm bị tranh giành hết sạch. Lưu dân từ phương bắc tới đây càng ngày càng nhiều, lấp kín cửa thành lại lấp kín cả đường sông, ngày hôm qua đã vớt được hơn mười thi thể bị chết đuối trên sông, nhưng vẫn có ngày càng nhiều lưu dân không sợ chết không sợ dọa dẫm mà kéo đến vây kín, thậm chí muốn xông vào bên trong thành trì.

Kỳ huyện chính là cứ điểm quan trọng ở vùng tây bắc, thành cao hào sâu rất khó đánh chiếm. Đám lưu dân này chưa từng trải qua bất kỳ sự huấn luyện quân sự nào, vì mạng sống lại có thể dùng tay trần trèo tường, thậm chí còn có một số người tổ chức cùng nhau dựng nên một cái thang bằng người. Trong màn đêm, chỉ thấy chi chít những bóng đen như những con kiến đang bám vào tường thành, không ngừng bò lên trên.

"Thả đá!"

Tôn Minh Nghĩa vừa cất hiệu lệnh, binh giáp vung lên, đại đao đồng loạt chém đứt những sợi dây thừng buộc giữ khối đá. Khối đá khổng lồ nặng nề ầm ầm lăn theo bờ tường, quét đi toàn bộ những điểm đen bám trên tường thành xuống dưới. Khối đá nện trên mặt đất vang lên âm thanh tựa như hồng lôi, mặt đất chấn động dữ dội, người tựa như rơm rạ cỏ rác bị nện giã thành thịt nát. Trong nhất thời lưu dân mệt nhọc bỏ chạy trối chết, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Khối đá khổng lồ lăn qua những bậc thềm đầy máu, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi. Không lâu sau đó, những lưu dân may mắn còn sống sót lại xông tới. Những bàn chân to lớn đầy vết chai sần bẩn thỉu của bọn họ giẫm trên máu thịt lại một lần nữa vây kín bên dưới tường thành, bọn họ tiếp tục đập cửa, tiếp tục nối nhau tạo nên một cái thang bằng thân người với ý đồ công thành.

Những lưu dân này liều lĩnh bất chấp mạng sống leo lên trên, ở trong mắt bọn họ chỉ có hình ảnh bên trong thành tràn ngập những ánh lửa ấm áp cùng thức ăn khoái khẩu, chỉ cần vượt qua được bức tường cao này là bọn họ sẽ có thể ăn uống một trận thỏa thích. Một đám người vì thức ăn mà tranh đấu đỏ cả mắt, như sói đói lao đi tìm mồi.

Tôn Minh Nghĩa là lão tướng đã từng tham gia vô số trận đại chiến, nhưng cảnh tượng một đám lưu dân bị nạn đói làm cho nổi điên đang ở trước mắt đây vẫn khiến hắn âm thầm sợ hãi trong lòng, tiếng gào thét làm cho da đầu hắn tê dại.

Tử sĩ cũng chẳng được như thế này.

Đấu tranh cả một đêm lưu dân cũng không có biểu hiện suy yếu, đến gần giờ mão lại có thêm một đợt lưu dân tập kích lần nữa. Tôn Minh Nghĩa một tay giơ cờ lệnh lên, quát lớn: "Bắn tên!"

Tiếng trống mãnh liệt, toàn bộ hai trăm cung tiễn thủ sắp sửa bắn tên, dầu hỏa cũng đã được bố trí sẵn sàng phủ đầu giội xuống, bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn xuyên thấu gió tuyết.

"Dừng tay!"

Tôn Minh Nghĩa còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem là người phương nào, một nam nhân cao lớn đã chọc thủng hàng rào binh lính ngăn cản túm lấy cờ lệnh. Đối phương khí thế hừng hực muốn cướp đi cờ lệnh, Tôn Minh Nghĩa dày dặn kinh nghiệm sa trường liền trở tay kéo lại, dễ dàng phá vỡ thăng bằng của đối phương. Hai binh lính cầm thương tiến lên, trường thương đâm tới, tạo thành một gọng kìm khóa quanh cổ người vừa đến, hai chân đồng loạt đạp mạnh vào lưng khiến hắn đau đến khẽ hô lên một tiếng.

Trong nháy mắt người vừa xuất hiện đã bị khống chế trên mặt đất, lúc cằm sắp đập xuống đất hắn vội vàng hô:

"Huyện tôn chậm đã! Ta là Tạ Tùy Sơn!"

Tôn Minh Nghĩa có chút bối rối: "Tạ công tử?"

Nương theo ánh lửa, lúc này mới thấy rõ người này đích thật là Tạ Tùy Sơn, trưởng tử của Tuy Xuyên Thái thú Tạ Thái Hành.

Binh lính thu hồi trường thương, Tôn Minh Nghĩa nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Tạ Tùy Sơn đẩy hai binh lính phía sau ra, từ trong tay áo lấy ra phù truyền Thái thú, giơ lên trước mắt Tôn Minh Nghĩa: "Ngươi nói xem ta tới làm cái gì! Nhìn thấy phù truyền như nhìn thấy Thái thú! Tôn Minh Nghĩa, ngươi tại sao dám tùy ý làm bậy như thế, tàn sát đồng bào! Xem mạng người như cỏ rác!"

Tôn Minh Nghĩa mặt không đổi sắc, ánh mắt tràn đầy tinh lực lóe lên hàn quang hỏi ngược lại: "Xin hỏi Tạ công tử, Tôn mỗ như thế nào lại tàn sát đồng bào? Lại như thế nào mà xem mạng người như cỏ rác?"

Tạ Tùy Sơn chỉ xuống đống thi thể nằm khắp mặt đất phía dưới thành, nói: "Bằng chứng ở ngay trước mắt, ngươi còn cái gì để ngụy biện? Ngươi thủ vững cửa thành không mở, để cho đồng bào đói chết ở ngoài thành, không phải xem mạng người như cỏ rác thì là cái gì! Bọn họ không phải cường đạo, chẳng qua chỉ là dân chúng đáng thương do nạn mất mùa đói kém! Ngàn dặm xa xôi đi tới Kỳ huyện bất quá cũng là vì miếng ăn cho thê nhi, cho bản thân!

Kỳ huyện công khố dư dả, tại sao lại không thể thả cho bọn họ vào thành cứu bọn họ một mạng? Ngược lại còn nhẫn tâm hạ độc thủ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!