Chương 25: Thần Sơ năm thứ bảy

Suối nước nóng

Hóa ra nàng và Tạ gia, bao gồm cả Thanh Lưu phái ẩn nấp phía sau bức màn tất cả đều đã nghĩ sai một vấn đề mấu chốt.

Người thần bí nhất của Vệ gia mà bọn họ muốn tìm kiếm để ám sát không phải là nam tử, cho dù cách thức hành sự cực kỳ hung tàn, nhưng nàng đích thực là một nữ nhân.

Thảo nào Thanh Lưu mãi vẫn không tra ra được diện mạo thực sự của nàng, hóa ra ngay từ bước đầu tiên đã đi sai hướng rồi. Không biết là do Vệ Tử Trác cố ý dẫn dụ hay là do Thanh Lưu ngu xuẩn, đây tuyệt đối là một sai lầm trí mạng.

Cái gì mị thuật, cái gì Huyền nữ cửu thức, toàn bộ đều uổng phí. Những thứ kỹ xảo đó phải áp dụng như thế nào ở trên người một nữ tử cơ chứ?

Giờ này khắc này Chân Văn Quân hối hận không thôi, giống như sinh mệnh đã đánh mất đi một nửa.

Mà Vệ Tử Trác đã thấy được khuôn mặt nàng, ý tứ trong câu hỏi vừa rồi cũng rất rõ ràng đã nhận ra nàng là ân nhân cứu mạng ngày xưa. Nàng hiện tại muốn lùi cũng không thể lùi, không bằng cứ dứt khoát thừa nhận.

Cục diện mà Tạ gia đã bày bố lâu như vậy, dụng tâm chuẩn bị thật kỹ muốn phái người tiếp cận Vệ Tử Trác, hiện giờ chính là cơ hội trời ban. Tuy rằng mấy thứ mị thuật kia đều vì sai giới tính mà toàn bộ trở thành phế thải, bàn tính vốn dĩ đã được tính toán tốt cũng trở thành vô dụng, nhưng Chân Văn Quân rốt cuộc lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất nàng cũng không cần giống như Nguyệt nương và A Tiêu ủy khuất hầu hạ ở dưới thân nam nhân.

Chân Văn Quân đang muốn đáp lại, bỗng nhiên nghĩ đến một chi tiết không bình thường.

Dựa theo sự điều tra của Tạ gia, Vệ Tử Trác này tìm kiếm Chân Văn Quân đã hơn chín năm, hai người biết nhau từ nhỏ, chia cách nhiều năm như vậy mới gặp lại nhau khi đã lớn, diện mạo chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi, làm sao có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương? Cho dù có vết bớt với hình dạng đặc thù chứng minh, nhưng nàng lúc này đang mặc y phục che đậy Vệ Tử Trác căn bản nhìn không thấy.

Nếu nói Vệ Tử Trác tuệ nhãn cao siêu, không bằng nói thái độ dịu dàng thân thiết này của nàng ta chính là đang thăm dò.

Tạ gia có thể biết được chuyện về Chân Văn Quân, nhất định còn có người khác biết. Vệ Tử Trác có lẽ cũng đã sớm phát hiện được bí ẩn bên trong bức họa đã bị người tiết lộ, không bằng tương kế tựu kế chờ đợi con cá nhỏ tự động mắc câu, chờ sau khi con cá nhỏ bại lộ ý đồ thì một lưới bắt hết. Giờ khắc này nếu như nàng lập tức thừa nhận cho rằng thời cơ đã đến cùng Vệ Tử Trác nhận nhau, sợ là một khắc tiếp theo đầu sẽ rơi xuống đất.

Một phen hảo ý của Vệ Tử Trác không được đáp lại, biểu tình trên mặt Chân Văn Quân thoáng biến đổi, ngược lại càng thêm sợ hãi, lập tức quỳ sấp xuống lùi lại cách xa nàng một chút, như một con chuột nhát gan hai vai điên cuồng run rẩy cơ hồ muốn ngất xỉu, dập đầu run giọng cầu xin:

"Quý nhân tha mạng! Quý nhân tha mạng a! Tiểu nô cái gì cũng không biết!" Rõ ràng chính là dáng vẻ của một nô bộc chưa thấy qua cảnh đời.

Vệ Tử Trác vẫn như trước ấm áp kiên nhẫn: "Tiểu cô nương chớ sợ, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi tên họ là gì, là người ở nơi nào?"

"Bẩm, bẩm quý nhân, tiểu nô họ Chân tên có hai chữ Văn Quân, là, là người ở Bình Thương Kiến Chương."

"Nga? Thật khéo, ta có một cố nhân trùng tên trùng họ tướng mạo cũng tương tự như ngươi, nguyên quán cũng là Kiến Chương. Chỉ là thời gian ly biệt có phần quá dài, bộ dạng ít nhiều cũng có chút thay đổi. Ngươi ngẩng đầu lên để cho ta nhìn thật kỹ xem."

Quả nhiên như thế, Chân Văn Quân thực mừng là mình không có bước vào cái bẫy vừa rồi. Cổ họng nàng cuộn trào một phen, hạ quyết tâm thật lớn mới có thể từ trạng thái kinh hãi run sợ ngẩng đầu lên.

Vệ Tử Trác khom lưng xuống, có chút gian nan mà vuốt ve gương mặt nàng. Chân Văn Quân lúc này mới phát hiện đôi chân của nàng tựa hồ không thể đứng thẳng, toàn bộ hành động đều phải dựa vào chiếc xe lăn bốn bánh này. Vệ Tử Trác hoạt động bất tiện, Chân Văn Quân liền thức thời nghiêng thân mình về phía trước, đem toàn bộ khuôn mặt đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

Vệ Tử Trác dùng bốn ngón tay nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, ngón tay cái vuốt ve môi và má nàng. Trong đôi mắt tựa như hồ sâu cất giấu một loại tâm tình mà Chân Văn Quân nhìn không hiểu rõ cho lắm, tựa hồ có chút thương yêu, lại giống như là đang tỉ mỉ suy xét nguyên liệu thức ăn trước mắt cân nhắc xem nên chế biến như thế nào để làm ra một bữa tối mỹ vị. Chậm rãi thưởng thức khuôn mặt này của Chân Văn Quân, Chân Văn Quân bị nàng nhìn đến nổi cả da gà.

"Không biết cô nương có còn nhớ chuyện trước kia của ngươi và ta không?"

Chân Văn Quân cẩn thận nhìn ngắm Vệ Tử Trác, ánh mắt lấp lánh giống như đang nhớ lại, do dự một lúc rồi nói:

"Hồi bẩm quý nhân, tiểu nô từ nhỏ đã sống ở vùng sơn dã Kiến Chương, phụ mẫu mất sớm tiểu nô một mình xuống núi kiếm ăn, may mà được dưỡng phụ dưỡng mẫu thu dưỡng. Gia cảnh tốt đẹp chưa được mấy năm thì gặp phải thiên tai, trong nhà thật sự đói kém không có gì ăn mới đem tiểu nô bán cho nha nhân, vào gánh hát. Tiểu nô không có phúc phận quen biết quý nhân, sợ là quý nhân nhớ lầm ..."

Vệ Tử Trác rút ra một chiếc khăn màu trắng từ trong tay áo, tựa hồ không có nghe được lời phủ nhận của nàng: "Đến, nhìn xem mặt ngươi bẩn cả rồi."

Chân Văn Quân do do dự dự ưỡn thẳng thân mình, đảo mắt nhìn một vòng thấy mọi người chung quanh còn hoang mang hơn nàng rất nhiều, sau đó nhích đến gần Vệ Tử Trác.

Lúc nàng đến gần hơn, nữ tử vẫn luôn canh giữ ở bên người Vệ Tử Trác dùng tay trần chắn đỡ song đao của Giang Đạo Thường kia bất chợt siết chặt hai nắm đấm, vận sức chờ phân phó. Chỉ cần Chân Văn Quân có bất cứ hành động gì uy hiếp đến chủ tử của nàng, nàng sẽ lập tức nện một phát nát nhừ cái đầu nhỏ của Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân đương nhiên sẽ không động thủ trong tình thế hoàn toàn không thuận lợi như thế này, nàng ngoan ngoãn nghe lời của Vệ Tử Trác quỳ bất động, để cho Vệ Tử Trác dùng chiếc khăn mềm mại kia lau sạch vết bẩn trên mặt nàng.

Chóp mũi của hai người gần kề, động tác trong tay Vệ Tử Trác rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm kinh hách con thú nhỏ đang bị thương.

Với khoảng cách gần kề này nhìn thấy rõ Vệ Tử Trác da thịt trắng như tuyết, từ khuôn mặt đến cổ rồi đến đầu ngón tay, không có một chút tì vết nào. Hai hàng mi dài tinh tế khẽ vểnh lên, ánh mắt vừa linh động lại vừa trầm ổn di chuyển theo chiếc khăn tay từng chút một quét qua khuôn mặt Chân Văn Quân. Chân Văn Quân ngửi thấy mùi mộc hương trên người nàng mà tâm thần bất định.

Khom lưng hỗ trợ lau mặt trong trong chốc lát Vệ Tử Trác liền có chút không chịu nổi nữa, nàng ngồi thẳng dậy, đấm nhẹ vào vùng thắt lưng nhức mỏi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Văn Quân đã được nàng lau chùi sạch sẽ, lộ ra diện mạo vốn có, thực hài lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!