Vân triêu vũ mộ*
(*) Vân triêu vũ mộ (): ý chỉ việc chăn gối, hoan ái
Diêu Mậu Lâm suy nghĩ vòng vo thật lâu, rốt cục cũng đã chuẩn bị thật tốt những lời trong đầu để cùng Chân Tướng quân tâm sự nhân sinh, thế nhưng đến lúc quay đầu lại sao không thấy bóng dáng tướng quân đâu nữa? Vội vàng tìm kiếm trong đám người, thấy vệt ảnh màu xanh thẫm kia đã càng lúc càng xa, đang cùng một nhóm nữ quan đi vào Dịch Tĩnh viên.
Tại Quế Lan yến đã bố trí sẵn chỗ ngồi dành cho hoàng thất, các vị trí phía dưới được sắp xếp thành hai dãy tách biệt ở hai bên. Dàn nhạc đàn sáo ở góc hướng nam, cầm sắt tranh trúc, không hầu kích cầm không thiếu một loại nào. Bởi vì có Hoàng thượng tham dự, hai mươi bốn vị dũng tướng đứng thẳng tắp ở hai bên, tăng thêm vài phần trang nghiêm.
Trong đình bày đầy rượu thịt cao lương mỹ vị, bá quan văn võ tiến vào đại yến, tiếng trống nhạc đồng loạt vang lên. Thiếu niên Hoàng đế cùng Hoàng hậu nhập tọa sau một tràng tiếng pháo mừng, tiểu Thái tử vừa mới đến tuổi vỡ lòng dưới sự dẫn dắt của Nội quan ngồi một mình ở sườn đông. Các quan viên ba quỳ chín lạy, Nội quan hướng đến Hoàng thượng dâng hoa, sau khi rót rượu khai tiệc, Quế Lan yến mới được xem như chính thức bắt đầu.
Đại yến ca múa không ngừng, người hướng đến Hoàng thượng lễ bái kính rượu cũng không dứt. Quy củ của Quế Lan yến hết sức rườm rà, cần phải dập đầu bái lạy chín lần kính rượu chín lần. Rượu ngon trôi vào cổ họng, mặc dù không có loại rượu mạnh như rượu bồ đào nhưng cũng đủ khiến người uống choáng váng, cuối cùng vừa mới một lần hành lễ Diêu Mậu Lâm suýt chút nữa là đập đầu xuống đất không thể đứng lên được nữa.
Thật vất vả chống đỡ tinh thần mà ngẩng đầu, Hoàng thượng lại đặc biệt ban thưởng rượu cho bốn vị tân quan thượng phẩm đứng đầu năm nay. Sau khi bốn người lần lượt dập đầu bái lạy ca ngợi Đại Duật thiên hạ thái bình Thánh thượng uy nghi thiên hạ, món canh của bữa chính lúc này mới được mang lên, quần thần bụng đói cả buổi tối nhìn thấy thứ có thể lấp đầy bụng ánh mắt đều trở nên sáng rực.
Hoàng đế tuổi còn nhỏ lại hư nhược quanh năm, vừa vào xuân không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đến bây giờ cũng chưa chuyển biến tốt. Sau khi quần thần kính rượu hắn còn chưa động đũa được mấy lần đã ho khan liên tục, cùng Hoàng hậu sớm hồi cung, còn lại các quan viên tự mình bắt chuyện tán gẫu với nhau.
Diêu Mậu Lâm vốn không có tửu lượng, không nghĩ tới tham dự đại yến này trước tiên phải rót đầy một bụng rượu rồi mới được ăn cơm, bụng rỗng uống rượu, vậy mà không say cũng đã rất lợi hại rồi.
Rượu mạnh vừa phát huy tác dụng nàng liền bắt đầu hồi tưởng bao nhiêu chuyện ngọt đắng. Hồi tưởng những ngày mới bắt đầu gian khổ đọc sách ở học đường, từng giọt lệ đọng trong hốc mắt liền vỡ tan lăn dài, rồi lại nhớ tới Chân Tướng quân xinh đẹp ôn nhu nhưng lại "thân vùi trong gian nguy".
Mỗi lần nhớ tới Chân Tướng quân là trong lòng nàng lại đau một chút. Nàng không tin Chân Tướng quân lại cam tâm tình nguyện cùng gian thần trộn lẫn cùng một chỗ, nàng ấy nhất định là bị uy hiếp. Gian thần họ Vệ kia nhất định là đang nắm giữ nhược điểm của Chân Tướng quân, bức nàng tuân theo sự điều khiển của ả. Bằng không thì Chân Tướng quân một thân chính khí làm thế nào lại có quan hệ cùng gian thần?
Đúng, nhất định là như vậy.
Chân Tướng quân ngươi chớ sợ, đợi ta giúp ngươi thoát ly bể khổ.
Lòng hăng hái nổi dậy, Diêu Mậu Lâm lại bắt đầu tích cực tìm kiếm thân ảnh Chân Tướng quân ở bên trong đám đông người. Trong tình cảnh mọi người đang nâng chén kính rượu lẫn nhau nàng lại uống thêm không ít rượu, rượu bồ đào này từ sớm đã bị Lưu Thị lang loại bỏ đi men nồng, Diêu Mậu Lâm vốn cực ít uống rượu vẫn là hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.
Tháng cuối xuân trăm hoa nở rộ, Quế Lan yến lại càng không thể thiếu các loại hoa tươi theo mùa lẫn trái mùa trang hoàng đầy trong khuôn viên. Diêu Mậu Lâm tay cầm chén rượu đầu óc đã không còn tỉnh táo, dưới chân giống như đạp vào bùn nhão, từng bước lảo đảo đi tới giữa hoa viên. Chợt trông thấy một vệt màu xanh thẫm từ trong tầm mắt lóe qua, tấm lưng kia cùng Chân Tướng quân rất giống nhau. Nàng vội vàng đẩy người bên cạnh ra, đi hướng về nơi có thân ảnh kia.
Gạt ra tầng tầng lớp lớp hoa tử đằng, tựa như đang bước đi trong cơn mộng.
Diêu Mậu Lâm nghiêng ngả lảo đảo đi về phía một dãy hành lang uốn khúc. Phía trên hành lang có treo mấy chiếc đèn lồng màu sắc rực rỡ, giữa ao nhỏ trong đình có mấy con cá chép đuôi vàng năng động phá vỡ ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, ngao du bơi lội không ngừng.
Không giống với đại yến huyên náo ở phía sau, trong hành lang này không một bóng người, cây cỏ bên trong đình viện lại im lìm lặng lẽ mà giao thoa nối tiếp nhau, giống như đang trao đổi những lời thì thầm mà nàng nghe không được, giống như đang nhỏ giọng nghị luận về ngoại nhân đang tùy tiện xâm nhập này.
Diêu Mậu Lâm nhìn khắp nơi không thấy thân ảnh Chân Tướng quân, đang muốn tiếp tục tìm, bỗng nhiên nghe thấy trong bóng tối có người lên tiếng:
"Thái tử vương hầu đều đang dự yến, mà ngươi lại một mình chạy đến nơi này độc ẩm, thật to gan."
Lời trách cứ này nhẹ nhàng ôn nhu thậm chí mang theo vài phần qua loa vui đùa, rơi vào trong tai Diêu Mậu Lâm lại tựa như một tảng đá khổng lồ, rền vang một tiếng đập nát men say, trong nháy mắt khiến cho nàng mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng thậm chí còn không biết người vừa nói chuyện là ai liền quay cuồng choáng váng mà chắp tay thi lễ, đang muốn mở miệng giải thích thì chợt nghe một giọng nữ khác hàm chứa ý cười, hừ nhẹ một tiếng.
"Yến hội tầm thường bí bách, không bằng nơi này thanh tịnh. Thế nào, ngươi ngược lại còn có thời gian mà tìm đến đây?" Đúng là tiếp nhận lời trách cứ vừa nãy.
Diêu Mậu Lâm lúc này mới hiểu ra, phía bên kia ao nhỏ có một đình viện nằm giữa hành lang, trên chiếc ghế đá ở chỗ sâu bên trong đình viện có một nữ tử đang ngồi, một nữ tử khác đang đi về phía nàng, một câu trách cứ một câu cười nhạo này chính là lời đối thoại giữa các nàng, căn bản không phải đang nói người khác.
Diêu Mậu Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm đang định rời đi, bỗng cảm thấy thanh âm vang lên đầu tiên kia có chút quen thuộc, cố gắng định thần nhìn lại, người nọ không phải là Chân Tướng quân mà nàng vẫn luôn tận lực tìm kiếm đó sao?
Chân Văn Quân trong bóng đêm xinh đẹp đoan chính, nữ tử ngồi ở trước mặt nàng đưa lưng về phía Diêu Mậu Lâm, một thân áo lụa màu xanh ngọc, váy rộng trắng thuần, cùng làn váy dài của Chân Văn Quân tương xứng tô điểm cho nhau. Mặc dù màu sắc kiểu dáng không giống nhau, nhưng hai người cùng xuất hiện ở trong tầm mắt lập tức có thể làm cho người ta nhận thấy những chi tiết hoa văn trên y phục của hai người có một sự hài hòa tinh tế không thể nói rõ được, giống như là được làm ra từ cùng một đôi tay.
Nữ tử áo xanh ngọc với kiểu tóc linh xà một vòng búi cao khéo léo, đứng lên nghiêng mặt qua, trán rộng mày ngài ánh mắt tựa như hồ sâu, đôi môi mỏng khẽ chúm chím, trong nét lạnh lẽo mang theo nhuệ khí, không giận tự uy. Ánh mắt từ phía xa lưu chuyển tới khuôn mặt Chân Văn Quân thì dừng lại, làm cho Diêu Mậu Lâm trong lòng siết chặt vài phần.
Nữ tử này không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, khi nàng đứng lên không giống như nữ tử bình thường đan hai tay ở trước người, mà chắp ở sau lưng, thẳng tắp mạnh mẽ như cây tùng lại xinh tươi đẹp đẽ như ánh cầu vồng. Diện mạo bất phàm, tuyệt đối không phải người thường.
Chân Văn Quân cũng bị ánh nhìn này của nàng làm cho ngẩn người, dù rằng biểu tình của nàng không có gì biến hóa, nhưng Chân Văn Quân vẫn là từ trong từng lời từng chữ kia đọc ra được một chút manh mối, chắp tay liên tục xin lỗi, người kia cũng không biết phân biệt tốt xấu căn bản không hề phản ứng, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.
Diêu Mậu Lâm trong lòng phẫn uất, nữ tử không biết điều này từ đâu đến vậy chứ, Chân Tướng quân đã làm sai chuyện gì mà phải liên tục xin lỗi? Nàng đang muốn tiến lên biểu dương chính nghĩa, thì một tiếng xưng hô của Chân Văn Quân mạnh mẽ giáng xuống dọa nàng lùi về phía sau cột đình màu đỏ.
"Khắp nơi không tìm được bóng dáng phu nhân, không ngờ đúng là tránh náo nhiệt đến nơi này một mình uống rượu ngắm trăng. Ta ở phương bắc săn được hai con cáo làm thành áo choàng cho ngươi. Ban đêm gió lạnh, ngươi khoác vào đi." Chân Văn Quân quả thực đang ôm trong lòng một chiếc áo khoác lông cáo, nàng ôn nhuận như nước lại thật tâm chân thành, so với sự lạnh lùng của đối phương là hoàn toàn bất đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!