Phá Tạ phủ
Sắp rời khỏi Tạ gia, nhân sinh sắp được viết sang một trang mới, chuyện này đối với bất kỳ một người trẻ tuổi chí khí nào cũng đều là phi thường hưng phấn.
Cả một đêm A Lai trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng sau khi trời sáng cùng sự tự do sau khi hoàn toàn thoát khỏi Tạ gia.
Trời dần sáng, Kiêu thị tỉnh dậy, nhẹ nhàng nhấc mở cửa sổ nhìn thoáng qua, hai gia nô phụ trách canh gác đang ngồi ở góc tường ngủ đến nước miếng giàn giụa. Kiêu thị đẩy cửa đi ra ngoài, bọn gia nô nghe được động tĩnh lập tức đứng dậy, Kiêu thị mỗi sống tay bổ vào sau gáy mỗi người, bọn họ một tiếng cũng chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng, đều ngã xuống đất.
A Lai ôm bọc hành lý từ sau cửa ló đầu ra, vui vẻ nói: "A mẫu chiêu này thật là lợi hại! A Lai muốn học!"
"Với khí lực hiện tại của con tạm thời chưa làm được. Không sao, chúng ta sau này có rất nhiều thời gian." Kiêu thị áp tay lên lưng nàng, cảnh giác nhìn bốn phía, "Đi!"
Xe đưa lễ vật của Đông thúc đã sớm chuẩn bị tốt, đêm qua đã cột xong thùng cuối cùng, vì muốn kịp sáng sớm hôm nay phải xuất phát.
Xe ngựa dừng ngay tại cửa sau phía tây Tạ phủ, cách phòng ở của A Lai các nàng chỉ có một bức tường, vừa vặn thuận tiện cho các nàng rời đi. Sáng sớm rét đậm đóng băng tuyết mấy ngày liền, toàn bộ Tạ phủ một ngọn đèn cũng không có, mọi động tĩnh đều bị tiếng gió gào thét che lấp. Hai mẹ con A Lai thực thuận lợi đi tới trước xe ngựa, đem thùng đựng hoa quả khô dọn ra một nửa giấu thật kỹ, sau đó chui vào trong, lẳng lặng chờ đợi Đông thúc xuất phát.
Tạ phủ nam viện, phòng của mã phu*.
(*) Mã phu (): người chăn ngựa
Ngọn đèn dầu cháy sạch đã sớm trở nên lạnh lẽo, giống như thi thể của Đông thúc đang nằm trên mặt đất.
Trong tay hắn còn cầm chén rượu, từ trong đôi mắt trợn tròn của hắn còn có thể nhìn ra được sự kinh ngạc và sợ hãi trước khi chết.
Cửa phòng khép hờ, một trận cuồng phong thổi tới khiến nó vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch, đung đưa va đập, tựa hồ ngay sau đó sẽ tan nát thành từng mảnh nhỏ.
A Lai chợt gục đầu một cái thật mạnh, từ trong giấc mộng mơ hồ bừng tỉnh.
Nàng mơ thấy xe ngựa một đường chạy băng băng ra khỏi Kỳ huyện, ở bên ngoài Kỳ huyện xuân về hoa nở, nàng ngắt một cành hoa đưa cho a mẫu, a mẫu nhìn nàng cười đến sáng rực.
Kết quả khi tỉnh mộng nhìn lên, các nàng vẫn còn đang ở bên trong chiếc thùng tối đen, yên lặng không hề có dấu hiệu xóc nảy, xe ngựa còn chưa xuất phát?
Kiêu thị khẽ đẩy mở nắp thùng nhìn ra bên ngoài, một luồng ánh sáng chiếu vào trong mắt Kiêu thị. A Lai thấy nàng cả kinh rất rõ ràng, lập tức đậy nắp thùng trở lại.
"Làm sao vậy?" A Lai vội vàng hỏi.
"Suỵt." Kiêu thị ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Từ xa xa truyền đến một tràng tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, A Lai tập trung lắng nghe, một đoàn nhân mã rất nhanh đi tới bên cạnh xe chở lễ vật.
"Rõ thật là xúi quẩy, trời lạnh như thế này mà còn muốn chạy đến Động Xuân xa xôi, lão gia hỏa này chết thật không đúng lúc."
A Lai đối với âm thanh của nam nhân trẻ tuổi này cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, nhưng bất luận thế nào thì người này cũng không phải là Đông thúc. Sau đó, một âm thanh mà nàng không muốn nghe nhất sốt ruột vang lên:
"Ngươi hiện tại cút đi còn kịp, ta đây không dưỡng một con chó vô dụng."
Tạ Tùy Sơn?!
A Lai giống như bị sấm sét giáng xuống đầu, Tạ Tùy Sơn sao lại đến nơi này?
Tạ Tùy Sơn ngồi trên lưng ngựa, một thân áo khoác lông cừu cùng mũ đội bằng da thú bao bọc cả người hắn chỉ để lộ ra đôi mắt. Tên gia nô mới vừa rồi oán giận vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Tạ Tùy Sơn nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa chở lễ vật, tổng cộng ba con ngựa, trên xe chất đầy những chiếc thùng to nhỏ khác nhau. Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay lễ vật đưa đi Động Xuân vào trước tết mỗi năm chỉ nhiều chứ không ít hơn, phụ thân luôn luôn coi trọng duy trì mối quan hệ cùng dòng tộc ở Động Xuân. Dọc theo đường đi Động Xuân tất cả đều là sơn đạo quanh co khúc khuỷu, mùa đông sơn đạo ẩm ướt trơn trượt thập phần gian nguy, Tạ phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ có Đông thúc có kỹ thuật điều khiển xe ngựa đủ tốt để có thể bình an chạy tới chạy lui.
Năm nay thật sự là xui xẻo ngập đầu, đang yên đang lành lại náo loạn ra sự kiện lưu dân không nói, xe đưa lễ vật đều đã chuẩn bị tốt, Đông thúc bỗng nhiên uống rượu quá chén đột tử trong phòng. Vốn dĩ chuyện tặng lễ cùng với Tạ Tùy Sơn hắn không có nửa xu quan hệ, ai ngờ tin tức Đông thúc đột tử vừa mới báo lên, mẫu thân liền gấp gáp chạy đến trong phòng hắn, túm hắn dậy, cuối cùng là bảo hắn đi Động Xuân tặng lễ!
Mẫu thân nói, Đông thúc chết đột ngột, phụ thân nhất thời khó tìm được người thích hợp thay thế. Sắp tới cuối năm, lễ vật mừng năm mới không tặng không được. Hắn mới vừa phạm vào sai lầm nghiêm trọng phụ thân còn chưa nguôi giận, nếu có thể xung phong nhận việc đem lễ vật mừng tết đi biếu tặng, phụ thân nhất định sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác, chuyện lưu dân qua một đoạn thời gian cũng sẽ quên đi. Mà trọng yếu hơn chính là dòng họ ở Động Xuân tất cả đều là trọng thần trong triều, để cho hắn đi lộ mặt một chút kéo gần thêm mối quan hệ, đợi sau khi hắn nhập sĩ, mối quan hệ trong dòng họ Tạ gia đối với con đường làm quan của hắn nhất định rất có lợi.
Mẫu thân nói cũng đúng, Tạ Tùy Sơn mặc dù lười biếng cũng không có cách nào phản bác, đành phải dẫn theo tùy tùng chuẩn bị tốt lương khô vội vàng lên đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!