Luận tam sách
A Lai từ bờ sông trở về, trên đường quay về Tạ phủ nhìn thấy rất đông dân chúng đang bao vây con đường chính của Kỳ huyện đến mức con kiến cũng chui không lọt, vây quanh cỗ xe ngựa đang tiến tới phẫn nộ gào thét.
Nàng nhớ tới chuyện Tôn Minh Nghĩa sắp bị áp giải vào kinh, liền nhanh chóng chạy lên lầu hai của quán rượu, tìm được một góc có thể nhìn xuống thấy được toàn cảnh đường phố. Trên đường phố tất cả đều là người, dân chúng chen chúc vây quanh cỗ xe tù, Tôn Minh Nghĩa đầu tóc rối bời mặc tù phục đang ngồi ở trong xe, nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy được phía sau gáy coi như là bình tĩnh của hắn.
Bốn bề xe ngựa có binh lính mặc áo giáp cầm binh khí thủ vệ, các binh lính cầm trong tay trường thương không ngừng xua đuổi dân chúng đang kích động, mở đường cho xe ngựa đi tới.
"Tôn Huyện tôn đây là sắp bị áp giải đến kinh thành sao?"
"Đúng vậy, toàn bộ đều là vì tội để lưu dân vào thành."
A Lai nghe thấy trong quán rượu có người nghị luận việc này.
"Tôn Huyện tôn nhận được sự kính yêu của dân chúng, công tích mấy năm nay ở Kỳ huyện ai cũng nhìn thấy được. Ngươi xem, hắn sắp bị áp giải đi, nhiều người như vậy đến tiễn hắn. Mọi người mặc dù thân phận thấp kém, nhưng ai có thể đối tốt với dân, ai không tốt, hết thảy đều nhìn thấy ở trong mắt."
Xe ngựa sắp đến biên thành, A Lai tiếp tục đuổi theo.
Đoàn người cảm xúc sục sôi, rõ ràng là có người cầm đầu kích động tâm tình. A Lai nhìn thấy có một nam nhân râu dài tung bay mặc một thân trang phục thư sinh nho nhã ở bên trong đám người hô to, nói Tạ gia bất nghĩa, thề phải vì Tôn minh công đòi lại công đạo! Một đám hán tử tráng kiện ở chung quanh liền phụ họa theo, khiến cho cảm xúc của dân chúng dần dần bị khuấy đảo cuộn trào.
Thư sinh râu dài kia A Lai có biết, chính là chúc quan của Tôn Minh Nghĩa, là chủ bộ đã đi theo hắn nhiều năm. Mấy hán tử khác đều là nha dịch bên trong huyện nha.
A Lai đối với hành vi của những người này thập phần khó hiểu, nếu muốn đòi lại công đạo vì sao không dâng tấu lên trên? Cho dù có muốn ngấm ngầm trả thù cũng phải biết thu liễm cảm xúc, âm thầm kín đáo mà vạch kế hoạch, cũng có thể khiến người ta khó lòng phòng bị. Đi ra đường gào thét chẳng phải đều làm cho địch nhân cùng người bên ngoài nghe hết cả sao? Công đạo này rốt cuộc là muốn đòi lại hay là chỉ thuận miệng nói mà thôi?
Mắt thấy xe ngựa sắp ra khỏi thành, Tôn Minh Nghĩa quay đầu lại hướng các chủ bộ hô:
"Tôn Minh Nghĩa ta cả đời này vì quốc vì dân không thẹn với lương tâm! Hiện giờ lâm vào cảnh nguy nan, không cầu chư vị cứu giúp để tránh bị Tôn mỗ liên lụy, chỉ cầu mọi người nể tình ngày xưa mà đối với thê nhi của Tôn mỗ chiếu cố nhiều hơn! Như thế Tôn mỗ trên đường xuống hoàng tuyền mới có thể đi không chút vướng bận! Tôn Minh Nghĩa khấu tạ chư vị!" Nói xong hắn liền cúi người dập đầu ba cái, một mảnh tiếng khóc truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ...
Xem xong cảnh náo nhiệt, đến lúc chạng vạng A Lai mới về nhà.
Lúc nàng trèo tường trở lại Tạ phủ thì Kiêu thị đã sớm tỉnh dậy, toàn bộ quá trình trèo tường đều bị Kiêu thị xuyên qua cửa sổ nhìn thấy nhất thanh nhị sở, thân mình vẫn còn đang bay lơ lửng thì đã cảm nhận được sát khí đến từ trong ánh mắt của a mẫu.
An an ổn ổn đáp xuống đất, A Lai rụt cổ lại khẽ tiến bước, trong lòng run sợ mà đẩy cửa tiến vào. Thật sự cũng không biết hổ thẹn, ngược lại còn mở miệng gọi một tiếng a mẫu đặc biệt ngọt ngào, nói Kiêu thị mau mau ngồi lên giường, lấy áo khoác mở ra choàng lên trên người nàng, ôm lấy chân của nàng giúp nàng buộc nịt gối vào.
"Con là vì mua mấy thứ này mà trèo tường đi ra ngoài?" Vẻ mặt của Kiêu thị rất bình lặng, bộ dáng này nhìn qua cũng không giống như một khắc tiếp theo sẽ nhảy dựng lên gõ đầu nàng. Bất quá A Lai biết Kiêu thị luôn luôn đặc biệt có thể che giấu cảm xúc, hiện tại không giận không có nghĩa là lát nữa sẽ không giận, phương pháp tốt nhất chính là dũng cảm thú nhận chính mình lại dùng khinh công leo tường, giở trò làm nũng cầu xin tha thứ.
"A mẫu... A Lai biết người muốn nói gì, nói con không nên dùng võ công lung tung, vạn nhất bị người ta thấy sẽ không tốt vân vân và vân vân. Tạ công cho người canh giữ cửa không cho con ra ngoài, con đi vòng ra sân sau mà nhảy ra ngoài, tuyệt đối không ai nhìn thấy. A Lai chọn rất lâu mới chọn được chiếc áo này, a mẫu người sờ thử xem, vừa dày vừa ấm lại cản được gió! Mùa đông hàng năm bệnh ở chân a mẫu sẽ phát tác, đau đến cả đêm ngủ không được.
Hiện tại lại bởi vì A Lai mà bị thương, A Lai không đành lòng nhìn thấy a mẫu tiếp tục chịu khổ, cho dù a mẫu vì vậy muốn trách phạt con, con cũng không hối hận."
"Nga, cho nên áo khoác cùng nịt gối này đều là quà con mua về để hiếu kính ta sao?" Nghe xong những lời tình thâm ý thiết của A Lai, ánh mắt sắc bén của Kiêu thị thoáng dịu đi, thậm chí mang theo chút ôn nhu. A Lai biết khổ nhục kế của mình đã thành công, trong lòng không khỏi đắc ý.
A mẫu ngày thường tuy rằng nghiêm khắc, nhưng thực chất cũng là một vị từ mẫu, chỉ cần làm nũng dỗ ngọt một chút nàng cũng rất dễ dàng chống cự không nổi.
"A Lai hiếu kính mẫu thân là chuyện nên làm mà!" A Lai ngọt ngào cười, cười đến thành tâm thật tình —— tốt rồi, lại thoát nạn được một lần này.
Không nghĩ tới Kiêu thị biến đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng lên, quát: "Đều là ngươi mua?! Ngươi lấy đâu ra bạc!"
Một lời chất vấn này của Kiêu thị khiến A Lai hoàn toàn há hốc mồm.
Thì ra trọng điểm của a mẫu ngay từ đầu không phải là chuyện mình trèo tường, mà là tập trung vào nguồn gốc số ngân lượng đã dùng để đổi lấy áo khoác cùng nịt gối. Kiêu thị biết nữ nhi suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, nếu như trực tiếp hỏi không chừng sẽ bị nàng né tránh cho qua, vì vậy đánh một vòng tròn giương đông kích tây, dễ dàng làm cho nàng lộ ra.
A Lai bị hỏi một câu bất ngờ mà ngớ người, hai mắt chớp chớp "Ách" nửa ngày cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Đừng có bịa đặt." Kiêu thị nói, "Ngươi nói thật, ta không đánh ngươi."
"Thật sự không đánh?"
"A mẫu có khi nào lừa gạt ngươi? Mấy ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy a mẫu mệt mỏi, đánh không nổi ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!