《 Đứa trẻ âm 8 》
Rốt cuộc nó là thứ gì thế? Chung Ngôn hé miệng, thứ này không hề chiếm cứ hết khoang miệng y, một phần trơn tru dính vào bề mặt lưỡi, phần còn lại thì lúc nhúc bên trong thực quản y, rõ ràng là phần lớn bản thể của nó vẫn đang nằm ở trong ổ bụng y.
Nếu như là người khác, có một cái xúc tu giống như vậy lòi ra từ trong miệng nhất định sẽ sợ đến nỗi hồn phi phách tán, nhưng mà Chung Ngôn thì lại chẳng mấy ngạc nhiên.
Chỉ đơn giản là vì y đã từng ăn biết bao là nhiêu thứ hiếm lạ quái gở rồi, không biết đây là cái thứ quỷ gì nữa.
Phản ứng tiếp theo của Chung Ngôn chính là nuốt, y chuyển động cổ họng nhiều lần, với ý định nuốt thứ này xuống, không ngờ cái bàn tay này lại nghênh ngang lắc lư trước mặt y, mở to bàn tay nhỏ bé không thành hình ra muốn sờ lên mũi y.
Chung Ngôn thò tay túm lấy nó, nếu như không tiêu hóa được thì túm nó ra xem chân thân của nó vậy, kết quả ngón tay vừa chạm vào nó, thứ kia bỗng quấn ngược lên tay y.
Giống hệt như sợi dây tơ hồng, nó quấn vòng lên ngón tay trỏ của y. Nhưng chỉ một ngón trỏ thôi vẫn chưa đủ để thỏa mãn nó, kế tiếp nó chen vào kẽ ngón tay, quấn thêm cả ngón giữa và ngón áp út nữa mới dừng lại. đầu dây mềm mại dường như không quen thuộc với nhiệt độ cơ thể con người lắm, lúc mới đầu vẫn hơi nhạy cảm nhưng về sau đã thích ứng được, chỉ mất có vài giây đồng hồ.
Nó muốn làm gì? Chung Ngôn dùng ngón cái bóp lấy nó, giống như bóp phải một tế bào máu. Thứ đó lại tiếp tục phân chia ra và mọc thêm một nhánh nữa từ chỗ này, lần mò theo mu bàn tay y rồi kết hợp lại với bộ phận chính.
Sau khi kết hợp lại, hai cái xúc tu cùng lúc hành động, bấy giờ Chung Ngôn mới hiểu ý của nó, nó muốn lấy chiếc nhẫn hồng mã não trên tay của y
Chiếc nhẫn này đã rất cũ kĩ rồi, nó được làm bằng đồng thau đã bị ô
-xy hóa, hạt châu hình giọt nước thì cũng đã phai màu.
Chung Ngôn không nhớ rõ mình đeo nó lên từ khi nào, y đã lăn lộn trên đời này suốt một thời gian vô cùng dài, quên mất rất nhiều chuyện, bản thân y là người ở nơi nào, từ đâu đến đây, y đều không nhớ rõ, nhưng y nhớ được dáng vẻ của người mẹ cực kì yêu thương mình.
Rột một tiếng, Chung Ngôn ngậm miệng, mạnh mẽ cắn đứt sợi dây này, y không có thời gian lấy nhẫn với nó. Xúc tu mới hãy còn quấn quanh ngón tay lập tức rơi xuống, biến thành một vũng chất lỏng màu đỏ như máu, còn phần bên trong miệng thì biết điều lùi sâu vào cổ họng, trượt xuống thực quản nhỏ hẹp về lại dạ dày.
Phần bụng bắt đầu phập phồng, rõ là nó đang quậy phá ở bên trong, Chung Ngôn giống như đang mang thai một đứa trẻ nghịch ngợm, vỗ vỗ bụng.
Bụng nhỏ đi một vòng, những hòn đá bị tiêu hóa hơn phân nửa. Đến khi bụng êm trở lại y mới nhìn ra phía trước, trạch viện kia nằm dưới gốc cây hòe lớn, trông như đã từng quen biết.
Mùi cơm xá xíu bay vào trong xoang mũi, cảm giác thèm ăn mãnh liệt dâng trào giống như một bàn tay to lớn tóm lấy dạ dày của Chung Ngôn, liên tục cào cấu nó. Tất cả những gì ăn vào lúc nãy đều không thỏa mãn được y, ham muốn lấp đầy dạ dày của y dần dà trở nên rõ ràng hơn.
Chung Ngôn cố nhịn cảm giác buồn nôn khó chịu xuống, đi lại gần nó, nếu như muốn phá Sát thì ít nhất cần biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thế là y khẽ đẩy cánh cửa gỗ kia ra.
Hình như là y khá quen thuộc với nơi này, sau cánh cửa thứ hai và hành lang gấp khúc là gian nhà chính, một gian nhà nằm ở phía nam xoay mặt về hướng bắc.
Sân trong trồng rất nhiều hoa lan, ở góc nào đó còn có một cái giếng sâu hình lục giác, trên song cửa có điêu khắc bốn loài thực vật mai, lan, cúc, trúc giống hệt như hình vẽ trên quạt của y.
Có mùi thuốc loáng thoáng bay từ đâu tới, hòa lẫn vào không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, không khác mùi thuốc bắc trên người của Chung Ngôn cho lắm.
Đi sâu vào trong sẽ nhìn thấy khắp nơi được trang trí theo quy chế của một lễ cưới, có một chiếc ghế kiệu nhỏ màu đỏ được đặt bên cạnh giếng, bên cạnh nữa là một chiếc ghế bánh xe cũng bằng gỗ.
À, không phải, người hiện đại gọi ghế bánh xe này là xe lăn. Chung Ngôn lảo đảo đi về phía trước, nhìn căn nhà ngói và gạch đá chưa từng được sửa chữa lại không chớp mắt, cuối cùng vịn tay vịn xe lăn chầm chậm ngồi xuống.
Y di chuyển bánh xe, xe lăn phát ra tiếng cọt kẹt tiến về phía trước, đi lên con dốc dành riêng cho nó, lăn đến trước cửa, y lại đẩy cánh cửa không có ngạch cửa ra.
Trong phòng có rất nhiều nến, giống như được đốt để dành cho ai đó đọc sách xuyên đêm, trong đó cặp đèn cầy rồng phượng là bắt mắt nhất.
Chung Ngôn tiếp tục lăn bánh xe lăn, đi vào nhà sau liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi.
Cô là ai? Y không vui hỏi.
Dường như cô bé kia bị dọa sợ, Em...
Mẹ tôi đâu? Chung Ngôn lại hỏi, trong bụng kêu òm ọp, lại có vài hòn đá bị tiêu hóa rồi.
Đi vào sân thôi. Cô gái kia cũng mặc một bộ đồ đỏ, cô lúng túng đi tới,
"Cậu đi đâu, em đẩy cậu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!