《 Đứa trẻ âm 7 》
Khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi khiến cho người ta hãi hùng, Tống Thính Lam sợ đến mức khẽ ngả ngửa về phía sau, ngã xuống bàn sách.
Sách vở trên bàn rơi sạch xuống đất như mưa, chén canh cũng rơi vỡ nát, phá vỡ sự yên bình chính là sự giả dối, cậu lại tiếp tục lăn xuống, rơi từ bàn sách nặng nề ngã xuống đất.
Là giả! Tất cả đều là giả! Tống Thính Lam nhìn chằm chằm vào chén cơm trắng kia, nó trông giống như một nửa vòng của nấm mồ, hai chiếc đũa cắm thẳng vào chính giữa, âm phủ động đũa, đây là cách ăn dành cho người chết.
Nhìn chén cơm xong, cậu lại liếc mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt hoảng sợ đã quên mất phải chớp như thế nào, cánh môi run lên bần bật. Bên ngoài cửa sổ vẫn là khoảng trời xanh sáng sủa, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ tầng mây trông lộng lẫy và đẹp đẽ môt cách lạ thường.
Mãi đến khi có một cái đầu ló lên ngay mép cửa sổ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đường chân tóc của mẹ mình.
Sau đó là lông mày, đôi mắt, cánh mũi... Cả khuôn mặt trồi lên ngang cửa sổ, tròng mắt đen trừng to nhìn vào bên trong.
Dù chống hay tay xuống đất rồi nhưng Tống Thính Lam vẫn không ngồi nổi, cổ tay cậu mềm nhũn, cơ thể trượt trên mặt sàn.
Điền Quân không nói lời nào, hai cánh tay chậm rãi đặt lên bệ cửa sổ, sắp sửa lại gần, nét mặt của bà cũng không có gì lạ, vẫn là biểu cảm dịu dàng chăm chú nhìn con trai mình, thế nhưng ở vị trí không bình thường này lại khiến cho Tống Thính Lam sởn hết cả gai óc.
Sau đó, mặt của bà bắt đầu có sự thay đổi.
Bằng mắt thường, có thể thấy được sắc tố da đang tối dần đi, chuyển thành màu nâu đậm. Mũi và miệng dần dãn ra, khóe miệng bị kéo về gần phía hai mang tai. Hai mắt vốn có mí cũng biến mất, mi mắt càng lúc càng không còn rõ ràng... Đôi mắt lồi lên, trở nên tròn trịa.
Tóc dài bồng bềnh lả lướt trên không trung bị gió thổi rơi hẳn ra ngoài, tai cụp vào trong ép sát rồi dính chặt vào da đầu. Những nếp nhăn nho nhỏ trở thành đường vân rõ rệt, đầu lưỡi mềm dẻo thè ra chừng nửa thước.
Bà biến thành một con thằn lằn khổng lồ trước mặt Tống Thính Lam.
Cứu... Cứu... Tống Thính Lam muốn hô Cứu mạng, nhưng dù có làm cách nào cũng không kêu lên được hai tiếng hoàn chỉnh. Cậu muốn đứng dậy nhưng tay chân đều trơn trượt, mấy lần thử đều thất bại.
Ngoài cửa sổ, sinh vật kia đã trườn nửa người đến, hai tay vẫn còn là cánh tay của con người, sau đó cơ thể của nó bắt đầu thu nhỏ lại, biến thành một con thằn lằn có kích thước bình thường, đối mặt với Tống Thính Lam.
Tống Thính Lam há miệng thở, thứ cậu sợ nhất chính là thằn lằn. Sau một hồi đối mặt, con thằn lằn kia dùng chân sau lấy đà một cái, giống hệt như viên đạn rời họng súng, chuẩn xác phi lên mặt cậu.
Tống Thính Lam không tránh kịp, phần đầu của con thằn lằn đã chui vào miệng cậu, thậm chí đầu lưỡi có thể cảm nhận được mặt mũi của nó cùng với làn da sần sùi.
Tống Thính Lam vội vàng ngậm miệng lại, túm chặt cái đuôi của nó kéo ra ngoài, kết quả cái đuôi kia đứt rời ngay trước mặt cậu, rơi xuống đất lăn qua lăn lại, mà phần thân của nó thì vẫn ngọ nguậy trong miệng cậu.
Việc này khơi gợi lại kí ức đáng sợ nhất trong đời Tống Thính Lam, khi còn nhỏ cậu đã bị một lần. Lúc này, cậu nắm chặt một cái chân sau của thằn lằn, dùng tay giật mạnh kéo nó ra bên ngoài, con thằn lằn đứt đuôi bị ném vào tường, rồi rơi xuống chân tường không nhúc nhích nữa.
Đây là giả thôi, tất cả đều là giả thôi! Tống Thính Lam nhắc nhở bản thân mình, bây giờ cậu phải rời đi, không thể chết ở đây được! Cậu cắn mạnh vào đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích bản năng của mình, nhưng hai mắt cậu như bị cái gì đó quẹt phải, trong ngoài bất chợt trở nên khô khốc vô cùng.
Nó khô đến nỗi cậu không thể mở nổi mắt ra, bệnh khô mắt đã chuyển biến xấu rồi, Tống Thính Lam vội vàng lấy thuốc nhỏ mắt trong túi quần ra nhỏ vào trong mắt, lần mò đứng dậy, lảo đảo đi về phía cửa phòng ngủ.
Thường ngày cậu chỉ cần một giọt thuốc nhỏ mắt là đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi, nhưng bây giờ nó thậm chí còn khô hơn nữa.
Có chuyện gì vậy?
Tống Thính Lam dụi mắt, chỉ thấy hai mắt nóng rát, càng không thể mở mắt ra được, cứ như thứ mà lúc nãy cậu nhỏ vào vốn không phải là thuốc nhỏ mắt mà là keo dán sắt vậy.
Hai mắt hoàn toàn bị dính chặt lại, đôi mắt to của Tống Thính Lam không thể mở ra được nữa rồi, thị giác bị mất đi nên cậu cũng không cố chạy trốn nữa, hai tay không ngừng xoa lên vị trí hốc mắt.
"Không nhìn thấy nữa rồi, mẹ ơi, con không nhìn thấy nữa." Tống Thính Lam ôm mặt hét lên, nhất thời khó mà bước tiếp. Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái banh hai mắt ra, hy vọng có thể mau chóng khiến cho mắt mình mở được. Mau lên, mau lên nữa, mau chóng tách nó ra, mình không thể chết ở nơi này được!
Mà ở trên đỉnh núi Vọng Tư, Lưu Giang, Trương Đào và Vương Tiểu Huân vẫn còn đang chạy, chạy đến nỗi phổi sắp sửa nổ tung rồi.
"Vật kia vẫn còn đi theo sao? Nó chạy đi đâu rồi!"Lưu Giang chạy đầu bỗng ngừng lại, dựa vào một thân cây thở dốc.
Trương Đào vẫn giữ khư khư cây súng trong tay, bọn họ đã không còn an toàn từ lâu, gã chấp nhận mối nguy bóp cò bắn nhầm còn hơn là bỏ sót.
Gã và Vương Tiểu Huân cùng lúc quay ra nhìn phía sau, trong tầm mắt họ chẳng có gì, nhưng chỉ phài phút trước thôi lão già kia vẫn luôn đi theo bọn họ, không nhanh không chậm giống như âm hồn bất tán, ăn sạch đám người sống bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!