《 Đứa trẻ âm - 4 》
Tiếng súng vang lên, sát khí bùng nổ, chỉ trong chớp mắt ai nấy đều không hẹn mà cùng hoảng hồn, hai tai ù đi như thể nghe được tiếng bom nổ.
Mãi một lúc sau cũng không có người lên tiếng, chẳng biết là do bị dọa sợ hay là bị ù tai, tâm trí bị quấy nhiễu, thậm chí không thể nghĩ đến việc chạy trốn mà chỉ biết đứng ngơ ngác ra đó.
Một thoáng sợ hãi ngắn ngủi trôi qua, Lương Tu Hiền lao lên phía trước:
"Mấy người! Sao mấy người dám..."
Sao dám giết người?
Họng súng vẫn còn bốc khói trắng, trút bỏ vẻ giả tạo, Lưu Giang để lộ bộ mặt thật liều mạng,
"Cũng không phải là lần đầu, hơn nữa thứ tôi giết vốn chẳng phải là người."
Sau đó, thêm một tiếng súng vang lên nữa, là Trương Đào! Mọi người bị hù đến nỗi chấn động, nhưng lần này cú sốc tâm lý đã lấn át hết việc tai bọn họ bị ù đi, vậy mà Trương Đào lại bắn thêm vào cái xác của Chung Ngôn một vết thương nữa!
Đương nhiên Trương Đào cũng là một tay súng lão luyện. biểu cảm của gã vẫn bình thản như thể vừa bắn một con chim chứ không phải là đồng loại của mình.
Viên đạn thứ hai bắn xuyên qua nửa ngực bên trái của Chung Ngôn, vải áo rách nát bét, để lộ ra một phần thịt cơ thể trắng trẻo vẫn còn nhiệt độ và một lỗ thủng to bằng nắm tay.
Song những thứ này không đủ khiến cho Trương Đào để tâm, gã nhanh chóng túm lấy cổ của cái xác, yên lòng nói: Chết rồi.
Vừa dứt lời, đèn đỏ của máy sinh hồn đã tắt ngúm giống như mạng người cạn dầu, vòng ánh sáng màu đó rọi xuống mặt đất cũng biến mất.
"Báo cáo, máy sinh hồn đã tắt."
Lưu Giang sải bước đến chỗ cái xác của Chung Ngôn, còn đạp cho một cái. Chung Ngôn chết không nhắm mắt, máu đỏ tươi lan tràn đầy dưới người y, dần dần tích tụ lại thành một vũng.
Ánh sáng của đống lửa không đủ để soi sáng màu sắc của dòng máu kia, chỉ có thể thấy được mặt đất dần tối màu đi.
Tốt lắm. Giọng nữ bên trong máy sinh hồn vang lên một lần nữa,
"Chiếu camera vào cậu ta đi, tôi muốn quan sát xác chết của cậu ta."
Lưu Giang lập tức điều chỉnh góc độ của ống kính.
Phía trước máy sinh hồn là một thứ giống như cái loa hình tròn, hắn ta nhắm cái camera hình loa này vào xác chết dưới đất, trông giống hệt như là đang quan sát chuột bạch sau thí nghiệm.
Suốt cả quá trình chẳng ai nói chuyện, sợ rằng người kế tiếp ăn đạn sẽ là mình, chỉ có Tiêu Vi là không nhịn được sụt sịt, dọa cho Vương Tiểu Huân sợ.
Vương Tiểu Huân ghét bỏ quay đầu lại trừng mắt với cô:
"Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc thôi hả."
Âm thanh đó cũng dọa Hà Vấn Linh, cô ta cũng quay người lại:
"Đừng khóc nữa, khóc cũng chẳng ích gì, nếu như thật sự muốn bắt tay đối phó với với bọn họ thì chúng ta phải tỉnh táo lên."
"Bọn họ... Sẽ giết cả chúng ta sao?" Hai mắt Tiêu Vi đẫm lệ, đã sợ đến mức ngũ quan méo mó, dòng suy nghĩ cũng không theo kịp với tốc độ của Hà Vấn Linh. Bắt tay đối phó ư?
Bọn họ tay không tấc sắt, chỉ có thể để mặc cho người bắn giết thôi.
"Tôi cảm thấy rất có khả năng bọn họ sẽ lạm sát người vô tội, phải cẩn thận thôi." Hà Vấn Linh phân tích rất đúng trọng tâm.
"Nhưng nói theo chiều hướng khác, thì bọn họ có súng, nếu như thật sự có hiện tượng kì quái gì đó... Không chừng đi theo bọn họ sẽ an toàn hơn."
Phải đi theo mấy người đó à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!