Chương 32: Niên hàng thi (2)

Không biết đã qua bao lâu, máy bay trực thăng mới hạ cánh.

Chung Ngôn choáng váng suốt chuyến đi, không phải vì y say máy bay, mà là vì dạ dày y cứ luôn cồn cào. Ở trong sát của quỷ mẹ, Phi Luyện cũng không có lộn xộn phá phách đến vậy, thế nhưng suốt đường đi nó cứ ba lần bảy lượt trồi lên muốn ra ngoài.

Chung Ngôn chỉ có thể cố gắng nuốt trở vào, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bọn họ nguy hiểm biết bao nhiêu.

Khôi Hành Giả muốn tìm nó, ác quỷ muốn tìm nó, còn có một diễn đàn khoa học tùy tiện giết chóc, cộng thêm phía bên Lương Tu Hiền nữa, thật sự là nguy cơ tứ phía, có thể nói rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo bọn họ, những người này đều chạy đến đây vì đứa trẻ âm.

Cũng may, mấy lần y sắp sửa nôn ọe đều có thể dùng lý do say máy bay để lấp liếm cho qua, chỉ có Hà Vấn linh biết rõ trong dạ dày y đang xảy ra chuyện gì, dùng vẻ mặt lo lắng nhìn y.

"Đã ăn được chưa vậy?"

Hà Vấn Linh nghiêm túc hỏi.

"Anh không tiêu hoá được nó." Chung Ngôn bất lực đáp.

"Cố thêm chút nữa đi." Hà Vấn Linh cổ vũ y.

Chung Ngôn càng bất lực hơn, đây không phải là chuyện chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là được, Phi Luyện có thể chịu đựng nghiệp hỏa, ở trong dạ dày y giống như cá gặp nước, có thể thấy mức âm của nó đã cao đến đâu rồi.

Sau khi trực thăng dừng hẳn, Triệu Hằng dẫn đầu đoàn xuống dưới, sau đó là đưa người bị thương xuống. Đến khi bọn họ khiêng Tiêu Vi xuống rồi, Chung Ngôn mới đưa Hà Vấn Linh rời khỏi máy bay, y nhìn quanh một vòng, xác định được đây là một vùng nông thôn ở ngoại thành.

"Đây chính là trung tâm của Khôi Hành Giả các anh à?" Y tò mò hỏi, chung quanh trồng đầy cây xanh, có thể thấy nơi này nằm cách trung tâm thành phố Sùng Quang rất xa. Trước đây thành phố này không phải tên là Sùng Quang, nhưng tên là gì... Dường như y không nhớ nổi nữa rồi.

Cuộc đời như bãi bể nương dâu, Chung Ngôn nghĩ đó chỉ là gió thoảng mây bay thôi, không để tâm lắm.

"Đây chỉ là căn cứ tạm của tiểu đội 13 thôi." Triệu Hằng vẫn giữ thái độ thù địch như cũ,

"Đừng tự cho rằng bản thân có hai ác quỷ là có thể lay trời chuyển đất, cậu chỉ là một Khôi Hành Giả cấp hai mà thôi. Để tôi nói cho cậu biết, ở trụ sở chính của chúng tôi có người còn kiểm soát được ba, bốn con đấy."

"Ba bốn con thì lợi hại lắm sao?" Chung Ngôn cười hỏi, càng lúc càng tò mò.

"Chắc là cậu cũng biết về chuỗi bội số rồi nhỉ." Những lời này vốn không nên nói cho Chung Ngôn biết, nhưng có lẽ vì lúc nãy đã chịu thiệt thòi, Triệu Hằng nóng lòng muốn lấy thứ gì đó ra dọa y,

"Giống như lũy thừa của 2 vậy, cậu có một con quỷ tương đương với 2 lũy thừa 1, hai con tương đương với lũy thừa 2, ba con là lũy thừa 3, khoảng cách giữa các trường năng lượng sẽ càng lúc càng lớn, không giống như 2 cộng 2 cộng 2. Thế cho nên..." Triệu Hằng đứng lại, cảnh cáo,

"Đừng đề cao bản thân mình quá, đợi sau này tôi có thể kèm hai con quỷ, người đầu tiên tôi xử lí sẽ là cậu."

Tôi sẽ đợi.

Chung Ngôn chỉ cười, không biết là có nghe lọt hay không. Cách đó không xa, có người đã ngồi dậy trên cáng cứu thương, y nhìn thấy bèn chạy đến đó ngay.

Tiêu Vi đã tỉnh, Hà Vấn Linh cũng vội vàng chạy theo.

Các anh là ai! Tiêu Vi mới tỉnh lại, đầu vô cùng đau,

"Chung Ngôn đâu? Chung Ngôn đâu rồi!"

Tôi ở đây. Chung Ngôn gạt đám người kia ra, Cô tỉnh rồi sao?

Tiêu Vi nhìn thấy Chung Ngôn rồi mới bình tĩnh lại, vươn tay túm lấy ống tay áo của y:

"Anh sao rồi, cô ta..."

"Không sao hết, khi đó cô ngất xỉu, tôi cũng ngất, cũng không biết chúng ta thoát khỏi sát đó bằng cách nào nữa." Chung Ngôn cắt lời cô, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng ý trong câu nói chính là bảo cô im lặng.

Mặc cho ý thức của Tiêu Vi hiện giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, bọn họ không thể nói sự thật ở địa bàn của Khôi Hành Giả được, không thể để cho đám người này biết bọn họ đã gặp được chủ của sát.

Lúc này chỉ hi vọng Tiêu Vi nghe có thể hiểu được giọng điệu của y thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!