Chương 28: Cổ người cháy (12)

"Vu thuật ạ?" Nguyên Mặc run lên, sao Tần trạch có thể xảy ra những chuyện lạ như vậy được? Một gia đình đang êm đẹp, vậy mà lại có nhiều yêu ma quỷ quái trà trộn vào như thế. Cũng may mợ Cả có con mắt tinh tường nhìn ra được!

"Vu thuật có gì kì lạ sao?" Chung Ngôn nhướng mày lên, "Con nhầm rồi, thuật chẳng có gì kì lạ cả, thứ kì lạ chính là lý do những kẻ này đến đây. Vu thuật là ma thuật đến từ phương Nam, có sự giao nhau giữa hư ảo và nhân quả, khi mợ dẫn con đến xem sâu đã rơi vào hư ảo, chúng ta đều bị kéo vào thế giới ảnh ngược trong lòng hồ."

Hư ảo và nhân quả? Nguyên Mặc càng lúc càng không hiểu, cơ mà chỉ cần chủ tử hiểu những thứ này là được rồi.

"Không sao cả, va chạm với nó thêm thì con sẽ hiểu thôi. Ảnh ngược giữa hồ và cá chép đỏ chính là mê cảnh hư ảo mà cao nhân sắp đặt sẵn, ban đầu mợ cũng không phát hiện, cho đến khi mợ nhìn thấy ba nén nhang mà mợ thắp lúc trưa." Chung Ngôn đảo mắt nhìn lư hương trên bàn hỉ, nhang số lúc này mới là thật. "Nhang số trong ảo cảnh vừa khéo ngược lại, tuy rằng cái bẫy kia rất cao siêu, nhưng cái gì cũng có sơ hở.

Chúng ta nhìn sâu xong, còn tưởng là đã quay lại sân rồi nhưng thật ra là đang ở dưới đáy hồ."

"Nguy hiểm quá." Nguyên Mặc giơ tay lau mồ hôi, à, không có đổ mồ hôi.

"Đúng là nguy hiểm thật. Người thường vừa rơi vào ảo cảnh kia là sẽ chết chìm ngay, xác của họ sẽ ở lại đáy hồ để cho đàn cá chép đỏ kia rỉa sạch. Trùng hợp làm sao con là người giấy, không cần hít thở, mợ tu quỷ đạo, nín thở tạm thời cũng không có trở ngại gì, cho nên hai ta mới sống được đến bây giờ. Thế nhưng nếu như cứ tiếp tục không phân biệt rõ ràng, chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa thôi mợ và con đều sẽ chết ở dưới đó, mợ thì chết đuối, còn con thì sẽ bị ngâm tan sạch."

Nguyên Mặc nghe mà lo lắng, suýt nữa là cậu chết lần hai rồi, "Vậy thì... Vì sao nhang số của mợ lại không thay đổi?"

"Nhang số cũng tương tự như pháp khí vậy, bản thân chúng có khả năng báo trước và trừ tà." Chung Ngôn thuật lại đơn giản cho đứa trẻ này nghe, "Con phải nhớ kĩ, dù có là vu thuật cao siêu nhất cũng có sơ hở, ta có thể phát hiện được chỗ không đúng. Ví dụ như những con cá chép đỏ bơi ngửa mà chúng ta thấy vậy, đó là dấu hiệu cho thấy con và mợ đã chìm xuống đáy hồ, nhìn từ dưới lên chỉ thấy được phần bụng màu trắng.

Mà ở càng gần cửa sinh sẽ càng có những vật không bị vu thuật ảnh hưởng, mợ kéo con bơi theo một con cá chép đỏ trông rất bình thường, chúng ta mới tránh được một kiếp."

Giải thích một phen, Nguyên Mặc kinh hồn bạt vía, ban đầu cậu cứ nghĩ mình chết rồi thì chẳng còn ngại gì nữa, không ngờ kẻ hạ độc vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt. Hóa ra, khi đứng nhìn sâu gạo chết dưới hồ mình và mợ Cả đã nhảy xuống dưới đó, bọn họ cứ thế mở mắt nằm giữa hồ trọn vẹn nửa canh giờ.

"Người da nhìn thấy chúng ta trúng kế, bèn thừa cơ hóa thành dáng vẻ của mợ, lừa cậu của con." Chung Ngôn cảm thấy may mắn, sở dĩ kẻ nọ không ra tay với Tần Linh ngay lập tức, nhất định là vì nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề. Mặc dù y không diệt trừ được nguyên thân của nó, nhưng đã khiến cho nó bị thương nặng. Một khi nó nghỉ ngơi lấy lại sức sau mấy canh giờ nữa, chắc chắn nó sẽ trở lại.

Đến lúc đó, Tần Linh mới thật sự hung hiểm.

"Chuyện này, là mợ khinh địch rồi." Chung Ngôn quấn lọn tóc quanh ngón tay, "Con yên tâm, mợ là người có thù tất báo, nhất định bắt nó nợ máu phải trả bằng máu."

Nguyên Mặc chỉ lo lắng mợ Cả vung tay mặc kệ mà thôi, cậu lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tạ mợ khai ân! Chỉ là tổn thương trên người cậu chủ phải làm sao bây giờ ạ?"

Cởi quần ra rồi, Chung Ngôn mới nhận ra có biết bao nhiêu vết thương mà y chưa từng nhìn thấy, chỉ riêng đùi trong đã có vài vết loét sâu bằng nửa ngón tay đang rướm máu.

"Hầy, lấy thuốc lại đây." Y chỉ ấm sắc thuốc cạnh bàn hỉ.

Nguyên Mặc chạy vội đi lấy, nhìn Chung Ngôn tự tay lau máu, bôi thuốc cho cậu chủ, ngón tay dính thuốc mỡ quẹt thằng vào trong miệng vết thương, nhìn thôi cũng thấy đau rồi, "Đây là loại vu gì ạ? Có thể giải được không?"

Chung Ngôn lắc đầu: "Hạ độc thì mợ còn có thể đối phó được, nhưng vu thuật thì mợ chưa từng học. Để xem thử thuốc mỡ này có thể làm cho vết thương lành lại hay không đã."

Lời này cũng có hơi lừa người, Chung Ngôn không hiểu nhiều về vu thuật là thật, nếu thật sự muốn bắt kẻ hạ vu ra, bỏ chút thời gian và tinh lực cũng không phải không có khả năng. Nhưng hiện tại không cần phải làm vậy, thời gian sống sót của Tần Linh không chờ đợi ai cả.

"Nếu như có thể lành, con sẽ đi sắc thuốc mỗi ngày." Nguyên Mặc cúi đầu, thường ngày vào khoảng giờ này cậu đã rất mệt mỏi rồi, nhưng hiện tại tinh thần lại vô cùng hăng hái, "Còn chuyện này nữa... Cậu là người bướng bỉnh, mợ có thể khuyên cậu đừng giày vò cơ thể mình nữa được không ạ?"

"Mợ chỉ có thể đối phó với kẻ ác thôi, Tần Linh một lòng muốn chết, mợ cũng không độ người." Chung Ngôn hít sâu một hơi, nhưng lại không thở ra, "Không còn sớm nữa, mợ buồn ngủ rồi, có chuyện gì thì để sáng mai tính. Đốt thêm một ít trầm hương cho mợ, mợ xông hương, ngủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Dạ." Nguyên Mặc vội vàng đi làm việc, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết cậu chủ có thể gắng gượng được qua đến ngày mai hay không. Nhang đốt rồi, nến cũng thổi tắt mấy cây, hôm nay không phải Tiểu Thúy gác đêm, Nguyên Mặc ngồi trông ánh nến lúc sáng lúc tối, liên tục hơ nóng hai bàn tay ẩm ướt.

Chung Ngôn nằm trên ghế dài nghỉ ngơi như cũ, không tính ngủ chung giường chung gối với Tần Linh. Hôm nay y đã hao phí không ít tinh lực, nằm xuống không bao lâu mi mắt đã nặng trĩu, mùi trầm hương khiến cho y buồn ngủ, ngủ thẳng một mạch từ nửa đêm đến gần sáng. Tiếng động ngoài cửa sổ khiến y choàng tỉnh, vừa mở mắt ra, y đã thấy bầu trời bên ngoài lóe lên một tia sáng trắng, theo sau là tiếng sấm sét, y nhìn ngay về phía giường thì thấy nó đã trống không.

Tần Linh đâu? Chung Ngôn vội chạy ra cửa sổ, bên ngoài mưa to như thác đổ, đứng giữa trời mưa to không phải ai khác mà là cậu Cả mù lòa của nhà họ Tần.

Nguyên Mặc vừa hong khô người xong lại ướt sũng, đứng trong mưa không ngừng khuyên nhủ: "Cậu à, chúng ta quay về đi, cậu không dầm mưa được đâu ạ!"

"Buông ra!" Cơ thể yếu ớt của Tần Linh cứ ba bước là lảo đảo một lần.

"Cậu à..." Nguyên Mặc vô cùng đau lòng.

Tần Linh mò mẫm đi về phía trước, để mặc cho nước mưa tẩy rửa cơ thể mình, hi vọng đêm qua vừa dấy lên đã hoàn toàn tan vỡ ngay trước mắt, hắn cứ cho rằng mình vẫn có thể cứu được, hóa ra chỉ là vọng tưởng. Mới vừa đi vài bước từ trong nhà ra đây thôi mà đã rất trắc trở, hắn hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng rồi.

Không một ai có thể hiểu được lòng dạ của một kẻ vô dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!