Chương 27: Cổ người cháy (11)

Đốt đèn vẫn không nhìn thấy? Nguyên Mặc ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mắt của cậu chủ thật sự không nhìn thấy được nữa rồi à?

"Chỉ sợ cậu cũng nhận ra được rồi, cậu nhìn ra ngoài một chút, sau đó không muốn nói chuyện nữa. Cậu còn trách tôi không đốt đèn, tôi làm gì có thời gian đi đốt nữa, tôi sợ cậu chủ nghĩ quẫn lại làm chuyện hồ đồ, cho nên vẫn luôn canh ở cửa đây này."

Tiểu Thúy nơm nớp lo sợ đáp, lại nhìn sắc mặt của mợ Cả,

"Sau đó tôi có hỏi, cậu chủ mới nói không được để lộ ra ngoài, cậu không cho tôi đi báo với ông, càng không được đi tìm thầy lang, từ lúc tỉnh ngủ đến giờ không uống miếng nước, ăn miếng cơm nào."

Nguyên Mặc sốt ruột muốn bốc hỏa, cô bé còn chưa nói xong đã chạy vọt vào trong phòng. Chung Ngôn nhìn cậu chạy đi, dưới chân đã có thêm một vũng nước, mặc kệ ai cũng có thể nhận ra được cậu vừa mới từ dưới nước đi lên.

Tiểu Thúy cúi đầu, không dám nhìn mợ Cả, cũng không dám hỏi xem bây giờ nên làm gì mới phải, chỉ đành chờ lời sai bảo.

"Đừng lo lắng, đi lấy một bồ đồ mới cho mợ trước đã." Chung Ngôn đứng thêm một lúc nữa, giống như tảng băng vừa vớt khỏi mặt nước chậm rãi tan dần.

"Mợ không trách con ạ?"

Tiểu Thúy ngẩng phắt đầu lên.

Gì chứ? Trách ai được? Đến bây giờ y cũng còn chưa nghĩ ra được manh mối gì cơ mà. Chung Ngôn lắc đầu, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh chờ, để mặc giọt nước chảy xuống đầu ngón tay.

Tiểu Thúy vội vàng chạy đi lấy xiêm y giày vớ mới đến đưa cho y, Chung Ngôn đi đến gian bên cạnh thay quần áo, sau khi đi ra thì đưa bộ đồ ướt sũng cho Tiểu Thủy.

"Không cần giặt, đốt đi."

Chung Ngôn nói.

Hả? Tiểu Thúy vô thức đáp một câu, chỉ vì nó ướt mà không muốn mặc nữa à? Đây chính là đồ được may từ loại vải tốt nhất, trước khi kết hôn cậu chủ đã đặc biệt cho người đến cắt may đấy.

Chỉ không ngờ mợ Cả cao nên mép váy hơi ngắn thôi.

"Đúng vậy, đốt sạch cho mợ, không chừa lại một chút vải dư nào hết." Chung Ngôn vừa mới lăn lộn trong ao vu thuật, sợ quần áo dính phải thứ không sạch sẽ, y xoay người lại hỏi,

"Sau khi mợ và Nguyên Mặc ra ngoài, đã có người nào đến sao?"

Tiểu Thúy suy nghĩ một chút:

"Cậu hai và cậu ba đều đã tới, cô tư cũng tới, chỉ là chủ tử không cho cô vào trong viện, chỉ được đứng từ xa nhìn thôi."

Cậu Hai Tần Thước y đã được gặp rồi, cậu ta rất lanh lợi khiến người ta hài lòng nhưng tính tình lại rất đáng lo ngại, Chung Ngôn bèn hỏi,

"Cậu ba nhà mấy đứa như thế nào?"

"Cậu ba tên là Tần Linh*, nhỏ hơn cậu chủ ba tuổi, đang còn đi học. Cậu ấy và cậu chủ đã thân thiết từ bé, năm tám tuổi cậu muốn mua một con ngựa nhỏ, ông không cho, cậu chủ của chúng ta đã lén mua cho cậu ấy, hai người thân thiết còn hơn anh em ruột.

Chỉ là mấy năm nay cậu chủ cũng không cho cậu ấy đến đây.

"Tiểu Thúy đáp. (*) Mình đọc được 3 ải dương rồi nhưng chưa rõ dụng ý của tác giả khi đặt tên của hai anh em giống nhau là gì (có thể chỉ là đặt vậy thôi hoặc sau này sẽ giải thích), tên công và tên của em ba là hai chữ khác nhau: và , dù đều phiên âm là"líng

"nhưng nghĩa từ thì khác á, do mình tra từ điển thì hai chữ này đều không có âm Hán - Việt nào khác ngoài"Linh

"hết nên mình vẫn để giống nhau và sẽ cố gắng diễn đạt tránh gây nhầm lẫn hết sức có thể :3"Còn cô Tư thì sao?

"Chung Ngôn lại hỏi. Bọn họ đến đây, Tần Linh lại là người chú trọng lễ tiết, thân là anh Cả hắn nhất định sẽ phải ra khỏi phòng để đón tiếp, một khi mở cửa, tai họa sẽ tìm đến hắn."Cô Tư đối xử với đám hạ nhân bọn con rất tốt, ngày thường không ra khỏi hai lớp cổng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giỏi nữ công, đi đến đâu cũng được nhũ mẫu cõng bế, không giống như bọn con, hai chân lúc nào cũng bận rộn.

"Tiểu Thúy nhỏ giọng nói,"Cô Tư là con cùng mẹ với cậu chủ chúng ta, chuyện mà cậu chủ quan tâm nhất chính là chuyện kết hôn của cô ấy.Trừ bọn họ ra thì còn ai khác bên ngoài không?

"Chung Ngôn thầm nghĩ không ổn, nhiều người đến như vậy, khó tìm tai họa rồi."Các cô cậu chủ như bọn họ đương nhiên sẽ đưa người hầu bên người theo rồi ạ. Hỉ nương cũng đã đến lần nữa, bảo là để nói với mợ vài chuyện khuê phòng.

"Tiểu Thúy đỏ mặt, cô chỉ mới là một cô bé mười tuổi mà thôi, hiển nhiên không được nghe những lời này, Chung Ngôn càng nghe càng cảm thấy không ổn, sao lại có nhiều người tới như vậy? Thế nhưng chuyện gấp rút trước mắt chính là đi xem con ma ốm, thế là y dứt khoát phất tay nói:"Mợ biết rồi, con lui xuống đi, đừng quên đốt đèn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!