Chương 25: Cổ người cháy (9)

Nguyên Mặc không an tâm nhìn vào phòng: "Nhưng mà cậu cả ngủ rồi, con phải đi nấu nước, ban đêm cậu phải thay quần áo."

"Để cho Thúy Nhi đi nấu, con dẫn mợ đi xem con gà." Chung Ngôn xoa đầu Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc lại càng tỏ ra kì lạ hơn, "Cũng được ạ, nhưng gà trống thì có gì hay ho đâu chứ, mợ định chọi gà à?"

"Gà trống thích ăn những thứ bẩn thỉu, nói không chừng mợ có thể ăn nó, lấy lại thể diện đấy." Chung Ngôn cười, Nguyên Mặc thì gãi đầu, đành đưa chủ tử đi tìm, vừa đi vừa trò chuyện: "Con gà kia không có ở trong nhà bếp mà đang ở đông thiên viện, bình thường nó trông nhà hộ viện rất tốt."

Chung Ngôn quan sát người làm đi qua bên cạnh, vài người vừa bước ra khỏi nhà bếp, trên tay bưng mâm thức ăn. Trong đó có một người bưng một mâm hương xuân dài như que cá, cây hương xuân non còn ngọn vô cùng tươi ngon. Y nghĩ, đợi Tần Linh khỏe hơn một tí là có thể ăn cái này, lấy cây hương xuân trộn đều với giấm chua mới cất và dầu vừng, rắc thêm một chút muối, mùi vị vừa ngon vừa thanh đạm, rau mềm còn có thể dùng làm khai vị, ăn cùng với cháo lá trúc đắng sẽ giúp hắn tăng thêm hương vị.

Nếu không thích thì chỉ cần ăn không cũng được, hoặc là chế biến cùng với trứng gà, xanh vàng hòa quyện, trộn thêm gừng non thái sợi sẽ khử được mùi tanh của trứng.

Đi qua hành lang phía đông chính là đông thiên viện, Nguyên Mặc đứng lại, chỉ vào cánh cửa phía trước: "Là ở chỗ đó. Con nghe người ta nói, mặt trời vừa lặn, dù con gà trông có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không kêu, bây giờ mợ đi nhìn chắc không thấy nó đáng sợ nữa đâu."

"Mợ vẫn sợ nó chứ, chẳng lẽ con không nhìn ra được hôm nay sâu bọ trùng rết đều chạy ra ngoài sao? Có thể thấy nó rất ghê gớm." Chung Ngôn cũng không định đi ăn nó thật, bây giờ y chưa cần phải ra tay, để nó lại trấn giữ đông viện là tốt nhất, y lấy một cái túi nhỏ được xếp từ lá bùa ra hỏi, "Gà này ăn côn trùng phải không?"

Nguyên Mặc nghiêng đầu, "Tất nhiên rồi ạ."

"Vậy thứ này thì sao?" Chung Ngôn mở túi bùa ra, sâu độc không hề nhúc nhích không còn bị bùa che đậu nữa lập tức thức dậy, vươn thẳng thân mình trên lá bùa.

Nguyên Mặc bị dọa cho lui về phía sau: "Không được đâu, không được đâu..."

"Phải trách mày chọc phải quỷ đói, bắt nạt người đọc sách." Chung Ngôn nhìn bàn chân đang lui lại của cậu, y đã từng qua lại vô số lần với tà nhân, đương nhiên có thể ghi nhớ được nhất cử nhất động của người khác. Nếu như người tu quỷ đạo không có chút bản lĩnh này thì chỉ có một con đường chết. Đây đã trở thành bản năng của y, và y luôn luôn đề phòng nó, thậm chí bao gồm cả hai đứa trẻ bên cạnh Tần Linh nữa.

Kẻ trước mắt nhìn như là Nguyên Mặc nhưng thật ra không phải là cậu cho nên mới né tránh y. Bước chân của nó quá nặng, một đứa con nít sẽ không bước nặng như vậy, dấu chân cũng sâu hơn bình thường. Dáng vẻ giả vờ sợ hãi trông rất thật nhưng phần cơ trên mu bàn tay khá nổi bật, đương nhiên không phải là của một đứa trẻ.

Chung Ngôn không nghi ngờ phán đoán của mình: "Mày hạ cổ tao từ lúc nào? Khi tao đang nấu cơm trong nhà bếp à?"

Huyệt thái dương của Nguyên Mặc giật lên, cuống cuồng giải thích: "Con... Con không có. Mợ à mợ nói gì vậy?"

Chung Ngôn không ép hỏi, y nhanh chóng cắn rách đầu ngón tay rồi bắn về phía nó, một giọt máu tươi dính lên mặt nó.

Rốt cuộc biểu cảm của Nguyên Mặc cũng xảy ra biến đổi, giống như bầu trời một giây trước vẫn còn nắng sáng giờ đã bị mây đen che phủ hoàn toàn. Nó vội đứng thẳng dầy rồi bay vọt lên đầu tường, thoắt cái biến đâu mất dạng. Chung Ngôn hơi nhíu mày, muốn chạy à? Vậy thì cũng phải xem tổ sư gia có cho mày giữ lại đường sống hay không đã chứ!

Bốn phía tràn ngập mùi thơm của thức ăn, nhưng thứ mà Chung Ngôn ngửi thấy rõ ràng nhất chỉ có mùi máu của mình, lộ ra vẻ lạnh lùng. Y giống như một con rắn độc tìm đúng con mồi chạy trong Tần trạch, truy tìm bóng dáng của Nguyên Mặc, nhanh chóng đuổi kịp. Thế nhưng y không ra tay ngay mà chỉ lẳng lặng đi theo.

Người phía trước vừa quay đầu lại, Chung Ngôn đã trốn vào một góc. Mà Nguyên Mặc cũng không thiếu cảnh giác, nó không quay trở lại nơi nó muốn đến ngay mà chỉ đi lòng vòng Tần trạch. Đương nhiên là nó quen thuộc với trạch viện này hơn Chung Ngôn nhiều, quẹo trái quẹo phải gần như không cần phải do dự.

Chung Ngôn vẫn luôn im lặng đi theo, hơi thở không hề gấp gáp, ngay cả bước chân cũng không phát ra tiếng động, coi bộ còn giống quỷ hơn cả quỷ.

Rời khỏi đông thiên viện, Nguyên Mặc vẫn tiếp tục quanh co trên hành lang bởi vì nơi này không có vật gì che chắn. Nó đi hai bước rồi lại lén lút quay đầu một lần để xem phía sau lưng có ai đi theo hay không. Có đôi khi còn cố tình đi lẫn vào mấy cái cây rồi đột ngột lao ra ngoài lại khiến cho một vài người làm giật mình. Sau khi lặp lại hành động này hơn mười lần, dường như nó đã bình tĩnh lại và bắt đầu đi về hướng tây bắc, Chung Ngôn vẫn không đả động gì đến nó, chỉ đứng yên dưới bóng cây như trước.

Quả thật, việc Nguyên Mặc buông bỏ cảnh giác chỉ là giả vờ, nó chợt quay đầu lại, bốc một nắm côn trùng ném vào trong ao cá, sau đó quan sát động tĩnh trong hồ.

Chung Ngôn nheo mắt, nó đang làm gì vậy?

Xem ra hôm nay đụng độ cao thủ rồi, nguy hiểm phía trước không hề khiến cho y khiếp sợ, trái lại nỗi hào hứng dâng lên, kèm theo đó là sự thỏa mãn khi sắp được lấp đầy cảm giác thèm ăn ngập trời.

Nguyên Mặc tiếp tục lòng vòng rất lâu mới dừng lại, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra đã biến thành con chim sợ cành cong. Người kia là quỷ đói, lấy cơ thể của người sống tu quỷ đạo đã là trái với ý trời, không thể phân biệt thiện ác, chỉ sống vì ham muốn được ăn. Bản thân sống nhiều năm như vậy không thể nào chưa từng gặp, đạo trưởng dù có lợi hại hơn nữa cũng đều đã chết trong tay nó, thế mà hôm nay lại bị người ta nhìn thấu.

Cơ mà nó còn chẳng biết mình bị nhìn thấu như thế nào nữa!

Đáng chết, đáng chết! Chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã luyện xong cổ người cháy kia rồi! Vậy mà lại có một kẻ lợi hại hơn đến đây! Chỉ thiếu một ngày nữa thôi! Nguyên Mặc hung hăng dậm chân, quay đầu lại xác định không có người, bấy giờ mới đi vào phòng chứa củi phía sau, lửa có thể bổ trợ cho mạng của nó, vậy nên nơi này là nơi tốt nhất. Bây giờ đi hay là không đi đây? Nếu như đi, cổ người cháy cẩn thận nuôi dưỡng sẽ chết ngay, cổ người đã nói chắc chắn sẽ để lại cho nó một tấm da người cuối cùng.

Nếu như không đi, có thể cả hai sẽ rơi vào thế cá chết lưới rách!

Thôi, được rồi, đấu thì đấu! Nguyên Mặc lấy một chiếc hộp điêu khắc từ gỗ trắc, bên trong có một loại sâu độc khác, Con trùng này chuyên ăn người có ham muốn to lớn, đạo quỷ đói luôn thèm ăn, ở trong mắt con trùng này chính là thức ăn ngon lành nhất, chỉ cần một nén nhang thôi là đã có thể ăn trọn Chung Ngôn rồi.

Chỉ cần dính vào con trùng này thì Chung Ngôn sẽ không sống nổi nữa. Nó thả côn trùng ra, con trùng có cánh mang vỏ ngoài màu đỏ lập tức bay về phía cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!