Mình? Tần linh không chỉ đỏ mặt mà cả người sắp thành tôm luộc rồi. Một cô gái vừa qua cửa, còn chưa làm được trò trống gì đã gọi người ta là phu quân, đây không phải là tác phong của tiểu thư khuê các, mà giống như lưu manh ngoài chợ vậy,
"Em gọi lung tung gì đấy?"
"Gọi mình đó, ngồi dậy mau."
Chung Ngôn lại nhéo má hắn.
Tần Linh đỏ mặt tía tai, nhưng mà hắn đúng là phu quân còn gì, chỉ là có tiếng không có miếng thôi. Hắn lại nghĩ, một người con gái phiêu bạt ở bên ngoài, không ai chăm sóc nhất định là rất sợ hãi, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào mình mà thôi,
"Không uống, tôi thấy hơi mệt."
Tần Linh giả vờ như mình không có hứng lắm, dù sao thì hắn... Cũng sắp đi rồi.
"Uống xong rồi ngủ tiếp." Chung Ngôn tiếp tục lôi kéo hắn. Không ngờ Tần Linh quyết tâm muốn ngủ thật, nhắm mắt lại rồi là không thèm để ý đến ai nữa, nếu như hắn không bệnh, Chung Ngôn chắc chắn sẽ túm hắn ngồi dậy, nhưng mà cái cơ thể gầy trơ xương này chỉ cần kéo mạnh một cái thôi là tan mất rồi, y chỉ đành mặc kệ hắn ngủ.
Trên bàn hỉ có một cái bình miệng rộng, một cái bình thuốc nhỏ, Chung Ngôn nhẹ nhàng kéo cái bình miệng rộng tới, cởi đồ Tần Linh ra.
Vết mẩn ngứa và vết thương chằng chịt lập tức xuất hiện.
Hầy. Chung Ngôn dùng muỗng quệt thuốc rồi cẩn thận bôi lên, thật sự không biết mấy năm nay hắn sống như thế nào. Lúc bôi thuốc Tần Linh chỉ hơi cau mày chứ không tỉnh lại, có lẽ chút đau đớn ấy đã sớm trở thành thói quen rồi.
Bôi trước ngực xong, Chung Ngôn buông bình miệng rộng xuống một bên, tiếp tục cởi đai lưng của Tần Linh.
Y đã ngửi thấy mùi máu tươi vô cùng nồng nặc rồi, nó phát ra từ phía dưới. Vừa mới rút đai lưng ra kéo quần xuống, Chung Ngôn đã hít sâu một hơi.
Có rất nhiều vết thương to và sâu có hình dạng như miệng cá ở bên dưới xương sườn và đùi trong.
Lạ thật, nếu như là vết loét do nằm giường lâu ngày thì sẽ không bao giờ xuất hiện ở vị trí này mà phải là sau lưng, ngang lưng và phần mông mới đúng. Mà Tần Linh là người ưa sạch sẽ, cho nên không có khả năng là do ở bẩn gây ra.
Lại nhìn những vết mẩn rướm máu trên ngực hắn, Chung Ngôn càng thêm chắn chắn những vết thương này không đơn giản như vậy.
Thế nhưng hiện tại không thể tìm ra được nguyên nhân ngay, chỉ đành phải điều trị trước. Chung Ngôn lau tay rồi dùng ngón tay sờ vào vết thương, da thịt đã bị ăn mòn với độ sâu cỡ bằng một đốt ngón tay rồi, chẳng trách có mùi máu.
Cũng may dùng mật heo làm thuốc bôi có thể sinh cơ, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ trong vòng một tháng thôi là miệng vết thương đã lành lại rồi.
Đến tận lúc này, Tần Linh mới tỉnh lại vì đau.
Sau khi tỉnh lại thì hắn trở nên hoảng hốt, những vết thương này chỉ có Nguyên Mặc mỗi ngày giúp hắn lau chùi cơ thể mới nhìn thấy.
Hắn rất muốn chất vấn Chung Ngôn rằng có phải Nguyên Mặc đã lanh mồm lanh miệng nói cho y biết rồi hay không, nhưng mà hắn đã đau đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng mấp máy bờ môi đã trắng bệch.
"Bị thương đến mức này, vì sao lại không gọi thầy lang?" Bây giờ Chung Ngôn không chọc tức hắn nữa,
"Mùi máu tươi nồng như vậy, anh không tự ngửi thấy được sao?"
Giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán, cũng may trên người vẫn còn một cái khố, nếu không Tần Linh sẽ vô cùng xấu hổ,
"Không cần em quan tâm."
"Không cần tôi quan tâm thì tôi cũng quan tâm rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi." Chung Ngôn vuốt ve phần bụng của hắn,
"Đau thì nói tôi làm nhẹ hơn."
"Nó vốn... Không có đau." Tần Linh cắn chặt răng mình, rất muốn bảo Chung Ngôn dừng lại nhưng đã đau đến nỗi run bần bật.
Mùi máu tanh lan ra giữa hai người, mồ hôi không chỉ xuất hiện trên trán Tần Linh, mà nó cũng đã tụ lại không ít trên trán của Chung Ngôn, thoắt cái bọn họ không nói thêm gì nữa, Tần Linh chỉ nhìn, nhìn người này... Người con gái duy nhất thân cận với mình.
Nàng thật sự rất kì lạ. Không biết là mọi cô gái trên đời này đều như vậy, hay chỉ có nàng là như vậy thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!