"Tôi đi á? Tôi đi đâu?" Chung Ngôn né cánh tay vung đến của ông,
"Cậu cả của mấy người về sau phải ăn cơm, dù sao thì cơm cũng nên để tôi làm chứ?"
"Đồ ăn của cậu cả đều đã được sắp xếp sẵn rồi, đâu đến lượt một người ngoài như cô nhúng tay vào!" Trương Khai không nể nang gì, từ trên xuống dưới Tần trạch đều biết đây là cô dâu được mua về để xung hỉ, không phải là chủ tử thật sự.
"Được thôi, ông cứ nhớ kĩ lời mình nói đấy, về sau nếu có chuyện gì cần tìm tôi, tôi sẽ không dễ dãi đâu." Chung Ngôn cười cười cho qua, y đã mài dũa tính cách của mình trong biết bao năm tháng chán ngắt ấy rồi, bây giờ rất ít khi nổi giận.
Nếu như không thể đi vào nhà bếp, vậy thì đi chỗ khác thăm thú thôi, dù gì Tần trạch cũng rộng lớn như vậy.
Ở bên cửa phía đông, Nguyên Mặc đang ôm hai bình thuốc nhỏ màu đen chạy về giống như ôm thuốc tiên thần cho để cứu mạng.
Vừa rồi cậu đã cầm bạc đi phối thuốc, bởi vì từ nhỏ đã theo cậu chủ cho nên học được kha khá chữ, chiếc bình miệng rộng trong tay cậu chứa thuốc mỡ hổ thảo dược, trong đó còn có lô hội, vỏ cây dâm bụt, vụn long não, hạt tiêu và giấm gạo, những thứ tưởng chừng có thể ăn bình thường này trộn lẫn vào nhau sẽ tạo thành một loại thuốc, chưa có thầy lang nào từng nghe đến.
Một bình khác thì lạ hơn, dùng mật heo tươi cùng với cây đại hoàng, thuốc đắng nghiền nát trộn lẫn vào nhau, nấu thành cháo.
Đến khi chạy về viện, Tiểu Thúy đã chuẩn bị xong cháo lá trúc đắng, trà đậu hành và rượu hoa đào rồi. Mùi thuốc trong phòng đã nhạt hơn trước rất nhiều, đổi thành mùi lá trúc và cành đào, bên cạnh là nước lê và mật, chuẩn bị để một lát nữa chế biến thành mứt.
Tần Linh cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mở mắt dậy mà không cần phải uống thuốc như vậy. Hắn gắng gượng ngồi dậy, Nguyên Mặc cầm muỗng đút cho hắn một bát cháo, ăn hết rồi hắn mới nhíu mày lại.
Nguyên Mặc vội hỏi:
"Có phải cậu muốn nôn không ạ?"
Bình thường hắn ăn một nửa ói một nửa, nhưng hôm nay Tần Linh lại lắc đầu,
"Không, cháo này ăn vào có vị đắng, nhưng hậu vị lại ngọt, uống xong trong lòng cậu rất thoải mái, không có khó chịu. Trà ngũ hợp làm cậu bị ợ chua, nhưng loại trà lúc nãy thì không... Khụ khụ, nàng ấy..."
Cũng không biết có nên hỏi hay không, nhưng không thấy Chung Ngôn ở trong phòng chọc ghẹo mình, Tần Linh cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Nàng đi đâu rồi?
"Mợ vừa mới đến nhà bếp nhưng bị Trương Khai mắng đuổi ra ngoài rồi ạ." Tiểu Thúy bắt lấy cơ hội nhanh nhảu tố khổ,
"Thường ngày Trương Khai thích la hét om sòm, hung dữ lắm. Con nghe bọn họ nói mợ cả muốn nấu cơm cho cậu, cuối cùng bị Trương Khai xoi mói châm chọc, không biết đã tủi thân chạy đi đâu rồi."
Sắc mặt Tần Linh thoắt đổi, hắn hơi thẳng người dậy:
"Hoang đường! Dù nói gì... Nàng cũng là... Nguyên Mặc, đi chuẩn bị đi!"
"Cậu chủ muốn ra ngoài ạ?"
Nguyên Mặc vội buông chén xuống.
"Chuẩn bị quần áo cho cậu!" Tần Linh nhìn ra bầu trời trong xanh, nghĩ đến con người vừa đáng giận vừa đáng hận kia, Đến nhà bếp!
Nhà bếp vẫn bận rộn giống như lúc nãy, tựa như chuyện vừa rồi của mợ cả chẳng là cái đinh gì trong mắt họ. Cô gái được mua để xung hỉ không thể có địa vị, thân phận còn chắng bằng đứa ở trong nhà.
Ngày nào cũng vậy, trước bữa trưa là khoảng thời gian bận bịu nhất, mẹ Liễu là đầu bếp, bà đang kiểm tra con cá chép tươi rói, tiếng bánh xe gỗ lọc cọc đã vang dần trong nhà bếp này, nhất thời ai nấy đều bỏ việc trong tay xuống.
Cậu cả đến ạ.
"Cậu cả ư? Sao cậu ấy có thể đến đây được!"
"Cậu ấy có thể đi ra ngoài sao? Không thể nào, chẳng phải lần trước thầy lang nói... Chỉ còn mấy ngày thôi sao? Quan tài cũng đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Thì nói như vậy mà. Chính là vì chỉ còn có vài ngày cho nên mới cần xung hỉ, không biết có thể xung được hay không."
Những lời này ít nhiều Tần Linh đều đã từng nghe qua, bản thân hắn không phải là người quản lí việc gì trong nhà, có mấy hạ nhân không đặt hắn vào trong mắt. Nhưng mẹ Liễu là vú nuôi của hắn và em gái, vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, bà vội vàng chạy tới hỏi:
"Sao cậu lại đến đây vậy? Nơi này vừa bẩn vừa hôi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!