Chương 21: Cổ người cháy (5)

Trâm ngọc trong tay Tần Thước có màu xanh lục bích sáng bóng, chất lượng rất tốt, gã nhìn thấy Tần Linh cũng không thu lại mà chỉ rụt về phía sau một chút,

"Chào buổi sáng anh cả, hóa ra anh thức dậy rồi à."

Chung Ngôn chẳng có tâm trạng nhìn trâm gì cả, mà chỉ dán mắt lên người Tần Linh. Hôm qua bọn họ thành hôn lúc chạng vạng, phòng ngủ mờ tối, y cũng không nhìn rõ được mặt hắn. Sau đó nhờ vào hai chiếc đèn cầy long phượng mà nhìn thêm được đại khái.

Bây giờ hắn ra ngoài, Chung Ngôn mới thật sự thấy được vẻ ngoài của hắn. Nếu như không bị bệnh, trông hắn sẽ rất đẹp.

Một cặp lông mày thanh tú, sống mũi nhỏ, cao và thẳng, gò má phẳng đầy đặn, môi dưới mỏng và mềm. Dáng mắt cũng không phải kiểu cụp xuống, nhìn chung chính là kiểu mày kiếm mắt sáng, là gương mặt rất được ưa chuộng, đặc biệt là với phái nữ.

Chỉ là mang bệnh trong người, dù tướng mạo có tốt cũng chẳng được ích lợi gì, cả người bị sắc bệnh bao trùm. Bệnh vướng vào người, vận thế càng lúc càng xuống dốc, trong mắt không còn ánh nước, môi khô đến bong da, xanh xao vàng vọt, mày chau lại, trong mắt đều là oán giận.

Khụ khụ. Tần Linh đi hai bước nghỉ một lần, nói với em trai mình,

"Nếu như cậu đã hiểu rồi, vì sao còn đến đây?"

"Anh cả đừng trách tội, em chỉ đến hỏi xem chị dâu có còn thiếu gì hay không thôi, có gì thì báo lại cho tiểu nhị ở phòng thu chi một chút để mau chóng bổ sung ấy mà."

Tần Thước gặp Tần Linh vẫn vô cùng cung kính, lớn nhỏ có khác, hai người vừa ra đời đã định là thân phận không giống nhau rồi.

"Chỉ là em thấy anh cả còn chưa ra, cho nên mới nói thêm vài lời với chị dâu, nghĩ rằng anh cả sẽ không tức giận." Tần Thước nói thêm một câu nữa,

"Trâm ngọc này cứ coi như là em mua tặng chị thay anh cả đi. Hôn sự có gơi gấp gáp, nhưng nhà họ Tần chúng ta tuyệt đối sẽ không thất lễ với chị dâu đâu."

Chung Ngôn bỗng nhiên xoay lại nhìn Tần Thước,

"Tên của cậu là chữ nào?"

Thấy Chung Ngôn nói chuyện với em trai mình, Tần Linh lại ho khan thêm mấy tiếng nữa, cơ thể gầy yếu lắc lư lảo đảo.

Tần Thước vui vẻ ra mặt,

"Tên chỉ có một chữ Thước, là chữ Thước có lửa và nhạc* ấy."

(*) có bộ hỏa '' và chữ nhạc/lạc ''

"Thước... Tên cậu cũng hay đấy chứ." Chung Ngôn cười nhẹ, nếu như giờ sinh của cậu ta và Tần Linh chỉ cách nhau có mười lăm phút, vậy thì cũng đều là mệnh kị lửa như nhau, kị thần bát tự là lửa, ngũ hành cũng kị lửa.

Lý ra nhà họ Tần đặt tên cho con trẻ không thể không mời thầy bói được, sao mà chỗ này cũng không tránh đi thế nhỉ?

"Chị dâu cảm thấy nó hay có nghĩa là tên tôi may mắn. Trâm ngọc này..." Tần Thước giơ lên, giống như muốn cài cho Chung Ngôn, thế nhưng lại dâng bằng hai tay cho Tần Linh,

"Mong anh cả, cài nó lên giúp chị dâu của em."

Tần Linh đang định mở miệng, hỉ nương và đám nha hoàn đã quét tước xong đi ra, trên tay bưng mâm trái cây hôm qua không đụng vào, những chữ hỉ được cắt sẵn vẫn còn dán nguyên bên trên, chỉ thiếu mất một cái bánh hỉ.

Chung rượu nhỏ màu trắng được làm bằng bạch ngọc cũng được mang ra ngoài, rượu sóng sánh tràn đầy, vừa nhìn đã biết là không ai uống.

Tần Thước nhìn thoáng qua, cười hỏi:

"Đêm qua anh chị không uống rượu à?"

Tần Linh cố nén lửa giận:

"Thầy lang nói, anh không thể uống rượu."

"Thế thì cứ nghe theo thầy lang vậy, anh cả phải quan tâm đến sức khỏe mà." Tần Thước thấy Tần Linh không cầm trâm ngọc, bèn đặt trâm lên bệ cửa sổ.

"Không biết anh cả có chuẩn bị quần áo cho chị dâu chưa, nếu như vẫn chưa, em đây sẵn lòng làm thay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!