Nguyên Mặc còn nhỏ tuổi, chưa trải đời nhiều, thấy cậu chủ ngủ dưới đất thì khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, bĩu môi thấp giọng quở trách mợ cả thất lễ.
"Trời đất chứng giám, cậu chủ nhà con chưa từng làm chuyện xấu gì, bị mắc bệnh nặng, vất vả lắm mới cưới được vợ, mợ không chăm sóc cậu ấy, mợ còn hại cậu... Sau này con chết rồi sẽ biến thành ma quỷ, ngày nào cũng bay quanh cửa sổ nhà mợ, cho mợ sợ ba ngày ngủ không yên..."
Lời này không khiến cho người ta tức giận mà chỉ làm lòng chua xót, nhưng chút cảm xúc này chỉ thoáng hiện lên trong lòng Chung Ngôn rồi biến mất, "Đừng khóc nữa, đưa anh ta lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài đi."
"Mợ còn muốn đẩy cậu chủ ra ngoài à?" Nguyên Mặc đã khóc thành con mèo hoa rồi.
"Vậy thôi, để tôi tự làm." Chung Ngôn thấy sai không được thì tự tay làm luôn, Tần Linh cao hơn y, nhưng dường như chỉ còn lại chút sức nặng của khung xương, y ôm hắn lên rồi đặt xuống ghế xe lăn. Kì lạ chính là lúc bái đường, rõ ràng cơ thể của người này đã lạnh lắm rồi, chỉ nắm tay thôi cũng đủ để y tưởng tượng được người hắn lạnh đến mức nào.
Mà bây giờ hắn lại bóng bừng lên, đổ mồ hôi đầy người.
Điều này chứng tỏ có người quấy phá.
Ban đầu Chung Ngôn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, y tu quỷ đạo chứ không tu tiên đạo, không giết người đã là làm việc thiện rồi, y chưa bao giờ độ người khác, nhưng nếu hai người đã bái đường thì cũng coi như có duyên, thế là y hỏi Nguyên Mặc, "Đêm nào anh ta cũng như vậy sao?"
"Không cần mợ lo, mợ cũng chẳng phải thầy lang!" Nguyên Mặc sợ mợ cả gây nguy hiểm cho cậu chủ.
"Thôi vậy, để tôi tự tìm." Chung Ngôn đẩy xe lăn ra gian ngoài, cố tình đẩy người đến phía dưới cửa sổ, "Để anh ta ngủ ở đây đi. Cậu nhớ cho kĩ, tôi không ra ngoài thì không được phép mở cửa phòng trong, nếu không đêm nay nhà họ Tần chết hết cũng đừng trách tôi."
Nguyên Mặc nào có nghe thấy y nói gì, một lòng nhào đến bên cạnh cậu Cả, Chung Ngôn không câu giờ nữa, một chút nữa người ở nhà trước ăn uống xong, hỉ nương chắc chắn sẽ đến đây hát hỉ, đến lúc đó nhất định sẽ không dễ hành động. Xoay người quay lại phòng ngủ, Chung Ngôn đóng kín hết cửa sổ lại rồi đi đến bên giường sờ soạng, những nơi lẽ ra phải ướt vẫn còn ướt, và y không cảm thấy bất kỳ sự khác lạ nào về nhiệt độ khi chạm vào nó.
Y lui ra phía sau vài bước, nhìn xuống gầm giường.
Nhà họ Tần là nhà giàu có, giường ngủ được làm giống như một căn phòng nhỏ, đương nhiên là sử dụng loại gỗ thượng hạng để làm vật liệu, cho nên mùi hương rất thơm và sang. Chỉ là ngay cạnh đầu giường có một cái bếp lò luôn cháy để nấu thuốc, cho nên mùi thuốc trong phòng rất nồng.
Chung Ngôn đến gần ngồi xổm xuống, gõ lên ván gỗ dưới giường.
Tiếng gõ không bí lắm, nó tụ lại chứ không vang ra, chứng tỏ đây là một khối gỗ đặc. Từng hoa văn được điêu khắc vô cùng tinh xảo, một chiếc giường lớn như thế này có thể đổi được tiền sinh hoạt cả đời cho người nghèo. Chung Ngôn bắt đầu tìm kiếm những khoảng trống bên dưới ván gỗ, sau khi tìm được, y vô cùng kinh ngạc khi toàn bộ những khoảng trống dưới này đều đã được đóng kín lại một cách khéo léo bằng những chiếc đinh sắt bị gỉ sét.
Cách làm này tuyệt đối không được dùng cho giường ngủ, đóng những chiếc đinh gỉ to cỡ ngón tay cái lên chỗ người ngủ, phong thủy của chiếc giường này chẳng khác gì của quan tài.
Vậy những năm nay nơi cậu Cả Tần ngủ chẳng khác gì trong quan tài là mấy ư?
Có điều chuyện này không quan trọng, Chung Ngôn rất thông thạo việc sửa đổi phong thủy, quan trọng là... Thứ ở bên trong chiếc giường này, bất kể là thứ gì cũng đều rất nguy hiểm và mạnh mẽ.
Máu của y không khác gì máu của người chết, âm đến nỗi gà chó ngửi thấy cũng không chịu nổi, nhưng vật bên trong có thể bốc hơi được cả máu âm như vậy, nhìn thôi cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng rồi. Trong phòng đốt nến long phượng đỏ, sáp đỏ nhỏ xuống như máu tươi, Chung Ngôn ném hết chăn đệm trên giường xuống đất rồi bước lên ván giường trơn bóng sáng loáng.
Giường ngủ được làm từ gỗ nguyên khối của một gốc cổ thụ hàng trăm năm tuổi, thật sự rất hiếm thấy, thậm chí còn còn được quét một lớp sáp dầu loại tốt nữa. Chung Ngôn quỳ xuống sờ lên mặt ngoài của giường, sau đó lấy một túi bột phấn từ trong ống tay áo ra rắc lên đầu nằm của Tần Linh.
Bột phấn không làm tan máu thịt, cũng không làm tan vàng bạc đồng, chỉ có thể làm tan gỗ, nó nhanh chóng đục thành một cái lỗ to bằng nắm đấm. Chung Ngôn vươn tay ra đo độ dày của giường gỗ, dày vừa bằn lòng bàn tay.
Nhà ai lại dùng một miếng gỗ dày như vậy để làm giường chứ? Cái này vốn chẳng phải là giường chiếu gì, mà là quan tài nuôi xác!
Cái lỗ bằng nắm đấm tiếp tục lan rộng, dần dần bị khoét lớn bằng với chiều rộng bờ vai của một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng bên trong không phải là một khoảng không, mà còn có một mặt tường đá nữa. Tường đá không lớn, nhưng viên nào viên nấy đều tăm tắp. Chung Ngôn lại sờ lên nó, dĩ nhiên là mặt trên của lớp gạch nóng bừng.
Hay lắm, nếu như để cho tao tìm ra rồi thì cũng đừng trách tao không tha cho mày! Chung Ngôn lấy con dao ngắn bên hông ra đâm vào khe của tường gạch, dùng mũi dao tách một khoảng ra. Tường gạch bị phá hỏng, khí nóng phả lên mặt y, xen lẫn với nó là mùi tanh hôi nồng nặc.
Việc này không thể chậm trễ, Chung Ngôn nhìn độ dài của đèn cầy long phượng liền đoán ra được hỉ nương sắp tới rồi, y vội vàng phá thêm mấy viên gạch nữa. Giữa đầu giường tối quá, y không nhìn thấy rõ, thế là bèn lấy một ống đánh lửa* sắp cháy hết ở trong ngực áo ra châm lửa lên.
(*) Người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử" : Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.
Ánh lửa ít ỏi chỉ có thể chiếu sáng được trong phạm vi nhỏ, và nó gần như biến mất khi hai bàn tay y chạm vào nhau. Chung Ngôn đưa ống đánh lửa vào sâu hơn nữa, bên trong giường có một chiếc quan tài hình chữ nhật được xây bằng gạch đá, giường lớn bao nhiêu, chiếc quan tài này lớn bấy nhiêu.
Y tiếp tục duỗi tay vào sâu bên trong, khắp nơi quan tài gạch đều là tro than. Thế nhưng nó không giống như tro than bình thường, trái lại giống như bụi và một lớp da cũ hơn, cũng giống như chậu than đã được hun liên tục lâu ngày.
Bỗng nhiên ống đánh lửa tắt ngúm.
Trước mắt tối đen trong vài giây, ngọn lửa nến long phượng lắc lư vài cái, Chung Ngôn ngừng thở, cẩn thận lắng nghe xem chung quanh có âm thanh gì khác hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!