Chương 1: 【Âm】Chương 1: Đứa trẻ âm (1)

《 Đứa trẻ âm 1 》

Núi Vọng Tư, góc Đông Bắc.

Đêm xuống, sương mù ẩm ướt phủ xuống tầng tầng lớp lớp, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh, dường như vắt một cái là có thể ra nước. Một nhóm người vây quanh lửa trại hơ tay, trên mặt là vẻ hết đường xoay xở. Bị mắc kẹt hai ngày, hầu hết điện thoại đều đã cạn pin rồi, chỉ có điện thoại của một cô gái tên là Tiêu Vi vẫn còn hoạt động.

"Gọi được rồi gọi được rồi! Lệ Lệ! Lệ Lệ!" Cuộc gọi video bị gián đoạn, lúc chạy lúc dừng, nhưng Tiêu Vi không dám giục. Có mấy người đang vây quanh cô, tất cả đều hi vọng điện thoại có thể kết nối thuận lợi, dù sao thì đây cũng là niềm hy vọng được cứu sống duy nhất của bọn họ.

"Lệ Lệ cậu nhìn thấy mình không? Có thấy mình không?"

"Tiểu Vi... Tiểu... Tiểu Vi?" Hình ảnh giật lag, âm thanh cũng bị đứt quãng, trên màn hình là một cô gái búi tóc quả táo, mặc một chiếc áo hoodie len màu đỏ, "Hai ba ngày nay cậu đi đâu vậy! Làm mình báo cảnh sát luôn rồi!"

"Mình đi chơi giải sầu, bây giờ trên núi sương xuống dày lắm, mình bị kẹt ở trên này rồi, cậu có biết núi Vọng Tư không?" Tiêu Vi vô cùng sốt ruột, cuộc gọi video trên màn hình được chia làm hai, trong phần màn hình lớn là Triệu Lệ Lệ, trong phần màn hình nhỏ là cô. Tiêu Vi đã khóc suốt hai ngày nay, mắt sưng lên gần như không mở nổi, tóc đuôi ngựa buộc lên như mọi ngày cũng lộn xộn không thể chấp nhận được, trên mặt vẫn còn vương lại vệt nước mắt chưa khô.

Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra được đây là một cô gái thích khóc lại còn là người nhát gan, hoảng sợ thì tay chân luống cuống, thậm chí nói chuyện cũng không phân biệt được chỗ nào quan trọng hơn.

Quả nhiên, những người vây quanh cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Mãi mới gọi điện thoại được, không phải để cho mấy cô trò chuyện đâu! Nói chuyện chính đi chứ!"

"Bảo cô gọi thẳng cho đội cứu hộ, cô lại gọi cho bạn mình để làm gì hả?"

"Nói vào vấn đề đi, núi Vọng Tư! Cái cô này có gọi được hay không đấy!"

"Mấy người đừng đẩy tôi nữa!" Tiêu Vi lau nước mắt, tóc tai rối bù lên, "Lệ Lệ, cậu mau gọi người đến cứu bọn mình với, ở núi Vọng Tư, đã nhớ chưa?"

"Sao kế bên cậu có nhiều người vậy? Không phải là đang chơi thử thách mạo hiểm gì đó chứ?" Triệu Lệ Lệ nhìn vào tia sáng yếu ớt trên màn hình, "Núi Vọng Tư... Là ở đâu vậy? Cậu đừng vội, cứ nói từ từ!"

Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt, dù ồn ào nhưng Tiêu Vi vẫn không ngại phiền phức: "Là núi Vọng Tư nằm ớ hướng Tây Bắc ngoại thành của chúng ta đó, bọn mình còn từng đến đây chơi xuân hồi còn nhỏ rồi cơ mà."

"Hả... À! Mình nhớ ra rồi, mọi người đừng lo lắng!" Triệu Lệ Lệ suy nghĩ điều gì đó, "Nhưng cậu lên núi đó làm gì? Nghe nói gần đây nơi này bị ma ám, có mười mấy người mất tích rồi, cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra, để mình tìm vị trí trên bản đồ..."

Ma ám hay không ám gì đó thì Tiêu Vi không rõ lắm, nhưng cô bị lạc đường thì là thật, "Mình đang phiền lòng, cho nên mới lên núi Vọng Tư để giải sầu, nhưng sương núi xuống núi rồi không thể ra được. Còn có một đoàn du lịch và một vài vị... khách vãng lai bị kẹt ở đây với mình nữa."

Cô nhìn ra hai mét phía ngoài phạm vi lửa trại, xung quanh là bụi cây thấp rậm rạp. Bởi vì sương mù dày đặc quá, lại đang là mùa đông, tất cả thực vật màu xanh lá đều hóa thành màu đen. Cô đã đến núi Vọng Tư rất nhiều lần rồi nhưng chưa từng cảm thấy lạ lẫm như bây giờ, bậc thang leo và những tảng đá có hình thù kì lạ như hòa vào làm một, đường núi gần như trở nên bằng phẳng.

Thế nhưng dù cho bọn họ có đi lòng vòng quanh ngọn núi "bằng phẳng" này như thế nào đi nữa thì cũng không thoát ra được, cứ như là gặp phải... quỷ đánh tường trong truyền thuyết vậy.

Mấy người khách vãng lai đều không nói chuyện, giống như đều có tâm sự. Phần lớn mọi người thì vẫn trông rất bình thường, chỉ có một người khá đặc biệt. Anh ta có một gương mặt trắng trẻo, mặc trang phục thời xưa màu đỏ rất đoan chính, tóc cũng dài giống như kiểu tóc trong phim cổ trang. Nếu như người này đang đi dạo lòng vòng trên núi Vọng Tư, có lẽ chuyện ma quái được truyền tai kia sẽ càng chân thật hơn.

Thân là một y tá, Tiêu Vi không tin rằng trên đời này có ma, cũng không tin quỷ đánh tường. Theo như những gì khoa học phân tích được, quý đánh tường chỉ là hiện tượng não bộ bị rối loạn khả năng điều chỉnh phương hướng, tự mình cho là đang đi thẳng, nhưng sự thật là đang rẽ ngoặt mà thôi.

Triệu Lệ Lệ ở đầu dây kia thông báo: "Mọi người yên tâm, trang web chính thức của đội cứu hộ Thanh Thiên đã tiếp nhận vụ việc rồi, địa điểm là núi Vọng Tư đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, chính là nó!" Nghe thấy đã liên hệ được với đội cứu hộ, Tiêu Vi thả lỏng một chút, những người chen lấn phía sau thấy đạt được mục đích rồi cũng dần quay lại bên đống lửa để sưởi ấm, bên cạnh Tiêu Vi trống không, cô kéo chặt áo khoác bông vào người: "Lệ Lệ, cậu đừng tắt điện thoại, ở lại với mình nha, mình sợ lắm... Cậu nói xem, trên đời này thật sự có ma sao?"

"Chắc chắc là không có ma rồi." Triệu Lệ Lệ vừa dứt lời, chuông cửa nhà cô ta vang lên, "Chờ mình chút, đồ của mình được giao tới rồi."

"Ừ." Tiêu Vi gật đầu, không biết có phải là do ảo giác hay không, mà mới đây cô cảm thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang kia đã thoáng nhìn sang chỗ mình, đồng tử của y sâu và đen, ánh mắt lạnh lùng nhưng rất chuẩn xác. Gió lạnh thổi lên từng đợt, xung quanh là bóng đêm, Tiêu Vi siết chặt áo bông lại thêm một lần nữa, nghĩ đến mùi khói lửa ở chợ khu trung tâm.

Trong màn hình, Triệu Lệ Lệ đã đặt điện thoại lên giá đỡ nằm trên bàn ăn, vừa hay camera cũng đối diện với cửa nhà cô ta. Cô ta đi đến trước cửa nhìn ra bên ngoài để xác định tình hình bằng mắt mèo, sau đó mở chốt và khóa cửa.

"Cảm ơn anh." Cô ta cầm lấy một túi nilon từ tay của nhân viên giao hàng ngoài cửa, đóng cửa lại rồi quay người đi về phía bàn ăn. Quá trình lấy đồ ăn rất nhanh, Tiêu Vi chỉ có thể thấy được cánh tay của nhân viên giao hàng, cùng với ống tay áo khoác màu xanh da trời. Triệu Lệ Lệ ngồi xuống bàn ăn mở túi nilon, lấy một phần cơm thịt heo nướng bình dân ra ngoài.

Bỗng nhiên Tiêu Vi nghi ngờ hỏi, "Chẳng phải từ nhỏ cậu đã không thích ăn thịt heo rồi sao?"

"Gần đây đột nhiên mình thèm ăn." Triệu Lệ Lệ cười với camera, "Đợi mình ăn xong sẽ đi tìm cậu."

"Cậu đừng đi, chắc là đội cứu hộ đã đang trên đường đến rồi." Tiêu Vi tự an ủi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!