Cô nói cô tên là Trần Tử Nhập. Lại không biết Đàm Triệt biết rõ, Trần Tử Nhập chính là Tiêu Ngọc.
Đàm Triệt chú ý tới Tiêu Ngọc, là sau khi hai người hủy bỏ hôn ước.
Đó là một bữa tiệc đấu giá từ thiện, bọn họ bất quá cũng chỉ là cá nhân đồng ý lời mời đến tham dự, khác biệt ở chỗ, Tiêu Ngọc không biết Đàm Triệt ở đây, bởi vì Đàm Triệt là thay sự ủy thác của Ứng sư mẫu, mang bức tranh của người thầy quá cố đến hiện trường, làm hàng đấu giá từ thiện tiến hành bán đấu giá.
Mà Đàm Triệt từ sớm đã biết, hai vị phu nhân nhà họ Tiêu đều đã tới hiện trường.
Trong danh sách khách mời có đề tên hai chị em cực kỳ giống nhau, xinh đẹp như ngọc, lại hoàn toàn "Sự hiện hữu của ngọc ngà châu báu", cho nên người lớn Tiêu gia đã chọn đặt cho hai người con gái hai chữ "Giác" và "Ngọc".
Hai chị em kém nhau năm tuổi. Lúc đó, Tiêu Ngọc vừa mới tốt nghiệp đại học. Mà chị của cô Tiêu Giác, đã gánh vác sản nghiệp gia đình, đã dựa vào một tay đan thanh bút pháp thần kỳ, ở trong giới nghệ thuật nổi tiếng với danh tài nữ.
Mọi người ca tụng câu chuyện nghệ thuật thế gia của Tiêu gia, cũng là dựa vào con gái lớn để duy trì.
Trái lại đứa con gái thứ hai, quá khác biệt, nói hai nhà rất ít lui tới, chẳng sợ Đàm Triệt làm công việc nghiên cứu khoa học, cùng với giới nghệ thuật tựa hồ không dính dáng gì với nhau, cũng nhiều khi nghe người lớn và các bạn bè đồng trang lứa nhắc đến.
Lời trong lời ngoài, dù sao cũng một chữ "Dã". Chỉ sợ cũng giống như mấy đứa trẻ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trên hải đảo, vào sơ trung mới nhận ra được sự liên quan với thế giớ bên ngoài.
Nghe nói nha đầu này hành sự khác người, li kinh phản đạo, thói quen ngày càng lệch hướng.
Người truyền lời là cô hai, nói cô học tập không giỏi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không giỏi, tuổi còn nhỏ đã làm kinh doanh. Nếu là nghề nghiệp đứng đắn cũng thôi đi, cố tình mân mê cái gì đó ở trên mạng làm người mẫu. Hữu nhục tư văn, quả thực hữu nhục tư văn!
*Hữu nhục tư văn: những học giả uyên bác và có học thức, dùng những cái đấy để thực hiện một số hành động thiếu tu dưỡng.
Ngày đó em họ cũng ở đó, cậu ta nói trước mặt người lớn: "Cô ấy rất có đầu óc kinh doanh, cửa hàng online đã mở rất sớm, kiếm lời không ít."
Cô hai khinh thường nói: "Cô gái nhỏ nhà người ta, mở cửa hàng online làm người nổi tiếng, đều là đường ngang ngõ tắt!"
Ba Đàm ngược lại rộng rãi hơn nhiều, nói đỡ một cậu: "Con bé mạnh dạn đi đầu là chuyện tốt." Lại hỏi, "Cửa hàng online bán cái gì?"
Em họ đáp: "Nghe nói là đồ dùng tình thú."
Người lớn đều tức khắc im lặng, làm một người vợ chuẩn mực, sắc mặt mẹ Đàm Triệt càng khó coi đến cực điểm.
Do đó, Đàm gia từ hôn thật ra rất dứt khoát, ước gì sớm một chút thoát khỏi nha đầu này. Trong "Bữa tiệc từ hôn" , biết được Tiêu Ngọc không có tới, mẹ Đàm còn nhẹ nhàng thở ra —— nếu gặp mặt trực tiếp, ít nhiều sẽ xấu hổ!
Đây là những điều đã nói ở trên. Đàm Triệt nhìn thấy Tiêu Ngọc trong bữa tiệc từ thiện, lại so với lời đồn đại khác một trời một vực.
Đàm Triệt sau khi chuyển vật phẩm đấu giá cho nhân viên, ở trong góc khuất của buổi đấu giá tìm một cái ghế trống ngồi xuống, muốn biết tác phẩm tâm huyết cả đời của thầy cuối cùng sẽ rơi vào tay người nào.
Mà hai chị em Tiêu gia xinh đẹp lấp lánh ngồi ở hàng ghế đầu, phấn mắt màu vàng trên mặt sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ. Trang phục của hai người khá giống nhau, đều là bộ lễ phục đẹp mắt, lớp trang điểm cũng đến từ chuyên gia trang điểm. Giữa mắt và mày, khí chất hoàn toàn khác nhau.
Một người là hoa phú quý chốn nhân gian, một người là trăng vô tận bay trong gió.
Trùng hợp chính là, khư khư chính là cái vị "Trăng vô tận", sau khi chị gái Tiêu Giác từ bỏ đấu giá, đã giơ cao tấm biển, lấy danh nghĩa cá nhân để sở hữu bức tranh 《 phong nguyệt vô biên 》của thầy Đàm Triệt.
*Phong nguyệt vô biên: gió trăng vô tận không có bến bờ nào.
Biết sẽ có tiệc trà sau đó, Đàm Triệt muốn hỏi cô, tại sao chỉ đấu giá duy nhất bức tranh đó. Nhưng ai ngờ, số người tiến lên bắt chuyện kết giao với Tiêu Ngọc không ít, anh luôn không tìm được cơ hội thích hợp nào, đành cứ như vậy mà từ bỏ.
Thật ra thầy đã mất hơn mười năm, Tiêu Ngọc mười năm trước còn chỉ là một tiểu nha đầu được gởi nuôi ở trên hải đảo, hai người hẳn là chưa từng gặp mặt. Cuối cùng chốn dừng chân của bức tranh này là cô, trừ bỏ duyên phận, Đàm Triệt không thể nghĩ ra được lí do nào.
Nhưng sau ngày ấy, Đàm Triệt luôn hết sức bàng hoàng nhớ về nó, mới vừa rồi thất thần, chính là cảnh tượng ngày ấy Tiêu Ngọc đi lên sân khấu bán đấu giá, đứng bên cạnh bức tranh của thầy chụp ảnh.
Tiêu Ngọc tinh tế yểu điệu, da thịt tuyết trắng, tóc đen không nhuộm, đôi mắt đen láy như màu tóc, cực kỳ lãnh lệ.
Mà bức tranh bên cạnh cô, cũng chỉ có hai màu đen và trắng, trong tranh chỉ có một tảng đá và vài cọng cành lá hương bồ. Nếu không có cái tên này, mọi người đều sẽ cho rằng nguồn gốc bức tranh từ câu "Quân làm như bàn thạch, thiếp làm như bồ vĩ" trong 《 khổng tước Đông Nam phi 》.
Nhưng vô tình bức tranh được đặt cho cái tên "Phong nguyệt vô biên", ngôn từ phong cảnh một sự kết hợp độc đáo, sinh ra sự tương phản, dẫn con người ta tìm kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!