Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Tiết kinh trập, cảng tích mễ nhai.

*Tiết kinh trập (tiết sâu nở, là một trong 24 tiết của năm, vào ngày 5, 6 hoặc 7 tháng 3).

*Cảng tích mễ nhai (jimiyagang): nằm ở phía đông nam của thành phố Giao Nam trên bờ biển phía tây của thành phố Thanh Đảo, và nằm ở vịnh Đường Đảo cạnh vịnh Giao Châu của bán đảo Sơn Đông.

Sáng sớm, thủy triều cùng sương mù nổi lên trên biển, trời gặp mây, mây mù bao phủ.

Lưu Vi đứng ở bến tàu, nắm thật chặt áo khoác, nghiêng đầu hỏi Tiêu Ngọc: "Gió lên rồi, cô lạnh không? Tôi đã quên mang áo khoác dày cho cô rồi, nếu bằng chúng ta hôm nào lại đi."

Đầu mùa xuân, bờ biển cảm giác se lạnh. Tiêu Ngọc chỉ mặc một chiếc váy dệt kim niết bàn mỏng, cùng với một đôi giày boot da cừu màu vàng cam. Đây là một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh, chất liệu vải dệt mềm mại, phác họa ra đường cong lả lướt. Mái tóc dài xoăn nhẹ của cô xõa xuống ngang lưng, tung bay trong gió.

Tiêu Ngọc nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh, giọng nói như được gột rửa qua hồ nước nước lạnh lẽo, thanh linh trong suốt.

"Không cần."

Người phụ nữ đối diện này trông thật lạ đời. Một chiếc khăn lụa màu đen đã gắp qua rất nhiều lần, buộc ở phía trên hai mắt, sau đầu nút thắt khá đơn giản, lại lấy một cái kẹp cố định. Son màu đỏ, cùng khăn lụa thuần màu đen, khiến làn da cô trắng như sứ.

Hôm trước Tiêu Ngọc nhất thời nổi hứng, nói muốn đi đảo Linh Sơn nghe tiếng biển, tịnh tâm loại bỏ áp lực.

Trợ lý nhỏ Lưu Vi lập tức đi đặt vé máy bay, đóng gói hành lý cùng cô tới Thanh Đảo. Hôm nay lại dậy thật sớm gọi xe đến bến tàu, dự định đi thuyền đến đảo Linh Sơn.

Chỉ tiếc chuẩn bị không đầy đủ, Lưu Vi tuy đã lên trang web chính thức của đảo Linh Sơn tìm đọc các thông tin về tàu du lịch khứ hồi, lại không có gọi điện thoại trước xác nhận. Thế cho nên hai người tới bến tàu rồi mới biết được, do thời tiết, nên chiếc du thuyền duy nhất đến đảo Linh Sơn đã khởi hành lúc 9 giờ ngày hôm nay.

Tiêu Ngọc vì thế phải đứng trong gió lạnh chờ hơn nửa tiếng, Lưu Vi do làm việc thất trách cảm giác có lỗi vô cùng sâu sắc, cô ấy ở bên cạnh Tiêu Ngọc đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại chạy đi hỏi thăm tình hình mới nhất của chuyến đi. Cảm giác sốt ruột như tơ nhện, theo thời gian trôi qua dệt thành mạng, từng lớp từng lớp quấn lấy nhau, thậm chí Tiêu Ngọc cũng bị cuốn vào trong đó.

Tiêu Ngọc cố gắng an ủi cô ấy, nhưng sự lo âu của Lưu Vi lại không thể chỉ vì cô thông cảm mà mảy may giảm bớt.

Cô ấy đối với bản thân yêu cầu quá nghiêm khắc, Tiêu Ngọc nghĩ, lúc này Lưu Vi có lẽ đang cau mày nhìn mọi nơi ở xung quanh, xem có thể tìm được thứ gì có thể giúp cô chống lạnh hay không.

Trên thực tế Lưu Vi cũng thật sự làm như vậy. Hơn nữa, cô ấy rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu —— một chiếc xe buýt đang từ từ đi vào bãi đậu xe của cảng tích mễ nhai.

"Một nhóm người tới, hình như là đoàn du lịch! Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi hỏi bọn họ một chút có thể mượn một cái áo choàng hoặc là một cái áo khoác nào hay không."

Giả thiết ngây thơ, Tiêu Ngọc nghĩ thế, nhưng không có ngăn cản —— làm chút gì đó có lẽ sẽ khiến Lưu Vi giảm bớt áy náy.

Cô không ngờ Lưu Vi thật sự mượn được. Chờ đến khi cái cổ trần trụi bị một chiếc khăn len lông dê mềm mại bao bọc chung quanh, ấm áp một chút một chút chạy dài lên, Tiêu Ngọc đột nhiên có cảm giác không mấy chân thật như thể mình được sống lại một lần nữa.

Hơn một năm qua, khứu giác của Tiêu Ngọc ngày một nhạy bén. Cô ngửi được trên khăn quàng cổ có mùi cỏ cây dịu nhẹ, cùng với mùi thơm thoang thoảng của nước cạo râu —— khăn quàng cổ của đàn ông.

Chất vải sờ vào thật thích, tuy không biết là thương hiệu gì, nhưng nghĩ có thể nó rất tốt.

Tiêu Ngọc trong lòng âm thầm suy đoán, chủ nhân của khăn quàng cổ có lẽ tính tình ôn hòa, lịch thiệp, hẳn là một vị tiên sinh có hàm dưỡng. Ừm, là tiên sinh, không phải chàng trai trẻ, ít nhất 30 tuổi.

Tiêu Ngọc dần quen với việc "làm quen" với một người theo cách này, thông qua thính giác, khứu giác, xúc giác… Thậm chí là vị giác. Mà phán đoán của cô cũng theo kinh nghiệm tích lũy, trở nên càng ngày càng chuẩn xác.

"Hết lạnh chưa?" Lưu Vi còn đang thở hổn hển, nghĩ đến mượn được khăn quàng cổ sẽ lập tức chạy như bay về.

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi!" Giọng nói như trút được gánh nặng. Không đợi Tiêu Ngọc mở miệng dò hỏi lai lịch khăn quàng cổ, Lưu Vi đã giải thích, "Không phải đoàn du lịch, đó là một nhóm sinh viên đại học địa phương chuyên ngành khoa học hải dương, nói là muốn đi đảo Linh Sơn khảo sát thực tiễn!"

"Vậy khăn quàng cổ này là sinh viên?"

Chẳng lẽ suy đoán sai, này vậy mà là khăn quàng cổ của người trẻ tuổi? Tiêu Ngọc không nhịn được nhíu mày.

"Không không, khăn quàng cổ là của thầy bọn họ." Lưu Vi nói xong, lại bổ sung, "Anh ta họ Đàm, khoảng 30 tuổi, nhìn rất có khí chất, rất điển trai."

Này mới đúng nè. Tiêu Ngọc nhịn không được nhếch lên khóe miệng, có chút đắc ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!