Quý Bạch buông lỏng Hứa Hủ trong lòng, nâng chén cụng ly với cậu ta: "Cậu đến thành phố Lâm lúc nào vậy?"
Thư Hàng cười đáp: "Đến đây chơi thôi. Chị dâu, cho tôi mượn anh ba một chút, đi qua gặp một vài người bạn nhé."
Hai người đàn ông xuyên qua đám người một lát, liền đi đến ban công bên ngoài. Lúc này bầu trời xanh thẫm, ánh sao lấp lánh. Quý Bạch cười nhạt: "Gần đây cùng với Diêu Mông tiến triển thế nào rồi?"
Thư Hàng thở dài: "Chẳng ra làm sao cả, không theo đuổi nữa."
Cậu ta nói vậy, Quý Bạch cũng không hỏi thêm nữa. Thư Hàng một năm nay khổ cực theo đuổi nhưng không có kết quả, từ bỏ cũng là chuyện bình thường. Hai người đàn ông yên lặng uống chút rượu, Thư Hàng nhìn xuống hoa viên dưới lầu, vội buông ly rượu: "Tớ đi toilet một chút, cậu trở lại chỗ chị dâu đi." Nói xong bước nhanh như gió.
Nhãn lực của Quý Bạch rất tốt, cách một khoảng xa vẫn nhìn rõ bảng số của chiếc xe vừa dừng lại. Không phải là xe của Diêu Mông sao?
Thằng nhóc này, còn nói là không theo đuổi nữa, rõ ràng vẫn giống y như cái đuôi kìa.
Quý Bạch cười cười, quay người trở về đại sảnh tìm bà xã.
***
Công ty của Hứa Tuyển cũng có tiếng trong nước, rất nhiều ký giả đang chờ ở trước cửa. Diêu Mông váy dài uốn lượn bước xuống xe, ánh đèn flash liền chớp không ngừng.
"Diêu tổng, nghe nói tập đoàn của cô đang chú ý đầu tư vào công ty Hứa Tuyển?"
"Diêu tổng, hôm nay cô đến, có phải là muốn cùng Hứa Tuyển thương nghị chuyện hợp tác làm ăn?"
Diêu Mông chỉ cười nhàn nhạt, vệ sĩ bên cạnh đẩy đám người ra, cô cúi đầu yên tĩnh đi vào.
Lúc này lại có phóng viên xông lên hỏi:
"Diêu tiểu thư, sát thủ liên hoàn Phùng Diệp ba tháng trước đã sa lưới, nghe nói là do cô cung cấp phần lớn manh mối cho phía cảnh sát, tin đồn này là thật sao?"
Diêu Mông dừng chân một chút, không đáp, tiếp tục đi về phía trước, sự nhiệt tình của đám phóng viên phía sau dường như bị người to gan đầu tiên châm ngòi, truy hỏi không ngừng.
"Diêu tiểu thư, nghe nói Phùng Diệp ở trong tù từng nhiều lần đề nghị muốn gặp cô, cô đều từ chối. Tại sao cô không gặp hắn?"
"Tháng sau Phùng Diệp sẽ chấp hành án tử hình, trước khi hắn chết, cô sẽ đi gặp hắn chứ?"
Diêu Mông lúc này mới dừng bước, chậm rãi xoay người, thản nhiên nói: "Không, tôi sẽ không đi gặp anh ta."
Ánh đèn flash nháy mắt bùng lên, Diêu Mông xoay người tiến vào sảnh tiệc, ngăn cách những tiếng ồn ào náo động và lời đồn đãi ở sau lưng mình.
Mà Thư Hàng cách đó vài bước, nhìn gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lạnh lùng của cô, trầm mặc không nói.
Mấy tháng này công ty ở Bắc Kinh có việc, anh không thể cứ ở mãi thành phố Lâm. Ai biết được vừa mới rảnh rỗi, liền nghe nói một tin tức động trời: Bạn trai trước của Diêu Mông lại cũng là một sát thủ liên hoàn, sau khi ở thành phố Lâm gây ra hai vụ án, thu hút sự chú ý của cảnh sát, bị trở thành nghi phạm trọng điểm tập trung chú ý.
Tình hình cụ thể trong đó, Thư Hàng cũng không rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết được, chắc chắn là Diêu Mông phối hợp với đám người Quý Bạch Hứa Hủ, bắt được Phùng Diệp.
Thật ra anh theo đuổi Diêu Mông nửa năm nay, đúng như Quý Bạch nói, trong lòng đã có chút phai nhạt rồi. Nhưng vừa nghe thấy tin tức này, liền vô cùng lo lắng chạy đến thành phố Lâm.
Không vì cái gì khác, chỉ là một cô gái như Diêu Mông, sao có thể làm anh đau lòng đến như thế? Rõ ràng bị tên sát thủ biến thái hãm hại một lần rồi, sao lại còn dám phối hợp với cảnh sát? Thật không biết chỉ lo thân mình là thế nào sao?
Thấy cô một mình đi vào sảnh tiệc, trên mặt đã hiện lên một vẻ cười hoàn hảo không khuyết điểm, Thư Hàng uống cạn ly rượu trong tay, bước nhanh theo cùng: "Diêu Mông? Thật khéo ghê."
Khéo, đương nhiên là không khéo rồi, bay mấy ngàn kilômét đến tham gia một bữa tiệc mà cô có khả năng sẽ tham dự, một bữa tiệc chẳng có liên quan gì đến anh, nếu không gặp được, anh liền hộc máu ngay lập tức luôn.
Diêu Mông quay đầu nhìn anh, sắc mặt có chút phức tạp, gật gật đầu: "Chào anh." Cô quay người muốn đi, nhưng Thư Hàng sao có thể thả đi, anh bước nhanh theo sau: "Đừng đi mà, sao cứ thấy anh liền bỏ chạy vậy?" Ai ngờ lỡ chân giẫm lên làn váy của cô. Sàn làm bằng cẩm thạch bóng loáng, cô lại đi rất gấp, có chút đứng không vững, liền ngã mạnh trên mặt đất: "Ai da!"
Chuyện này làm Thư Hàng thật đau lòng, anh lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay cô: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Diêu Mông định đứng lên, ai ngờ mắt cá chân nhói đau một trận, lại la đau một tiếng. Thư Hàng bất chấp, vén một góc váy của cô lên, giơ tay xoa nhẹ mắt cá chân của cô: "Chắc là bị trặc chân rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!