Mẹ nó, Hồng Kông thật sự là vùng đất phong thủy tốt, tôi với Lâm Thanh Nham là giữa đường gặp nhau. Có lẽ hắn cũng không biết, tôi là đồng loại của hắn.
Tôi trốn trong núi sâu ở thành phố Lâm suốt ba năm.
Tôi có hận Lâm Thanh Nham không? Không, đương nhiên là tôi không hận rồi, nếu đổi lại tôi là hắn, cũng sẽ làm như vậy thôi. Thắng làm vua, thua làm giặc, có gì đâu mà phải hận.
Chỉ có điều tôi rất nhẫn nại, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gây án, tôi sớm muộn gì cũng sẽ lật lại thế cờ.
Chỉ có điều hắn thật sự là có bệnh, đem người chết trang điểm giống như là tình nhân, xem ra những năm này hắn thật sự bị mẹ tôi tra tấn không ít, đến mức đầu óc cũng bị tra tấn hỏng mất rồi.
Đầu năm thứ ba, tôi gặp được Đàm Lương.
Đó là một buổi sáng sớm mùa xuân, tôi ngồi trong sơn động, đang nướng thịt thỏ vừa mới bắt được. Đột nhiên có bước chân tiến đến gần, sau đó là một thanh niên trắng trẻo, mặc một bộ đồ kiểm lâm, yên lặng nhìn tôi:
"Anh đang làm gì ở trong này?"
Nướng thịt.
Tôi dùng con dao nhỏ cắt một miếng đưa cho cậu ta, Muốn không?
Cậu ta cười cười: Sao lại không muốn?
Ngày tháng lâu dài, chúng tôi trở thành anh em tốt. Một mình cậu ta ở trong núi sâu giữ rừng, không có bạn bè gì, luôn gọi tôi là anh.
Cậu ta không nói nhiều, nhưng mỗi lần tôi hỏi cậu ta vì sao một sinh viên đại học lại đến đây làm kiểm lâm, hoặc là nhắc đến chuyện đồng nghiệp và lãnh đạo của cậu ta, cậu ta liền đặc biệt trầm mặc, trong ánh mắt có tia nham hiểm hung ác.
À, lại là một đồng loại.
Thế giới này thật là méo mó.
Tôi ở trong sơn động, cậu ta ở trong ký túc xá dành cho kiểm lâm. Có lúc cũng đến nhà nhau ở qua đêm. Có một đêm nọ, tôi bắt được hai con chim ngói, xách đến nhà cậu ta. Xa xa nhìn thấy cửa phòng cậu ta khép chặt. Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xem, thật phấn khích:
Cậu ta đang đè lên một cô gái, ở trên giường liều mạng làm.
Tôi biết cậu ta vẫn là xử nam, khó được hôm khai trai, không biết là cô gái như thế nào lại dám ở cùng cậu ta. Lúc bắt đầu tôi nhìn thật ngon lành, dù gì cũng đã ba năm rồi, nhìn xem thôi cũng đủ khiến tôi căng cứng khó chịu.
Qua một hồi, tôi cảm thấy có điểm không đúng, gương mặt cô gái kia trắng bệch, cũng không nhúc nhích, tay rũ xuống bên cạnh giường, giống y chư chết rồi vậy.
Đợi đến lúc cậu ta bắn ra trên mặt đất, tôi mới nhìn thấy được vết thi ban (*) trên đùi cô gái đó. Fuck, tên nhóc này thật là mẹ nó khẩu vị nặng. Từ đâu tìm được một thi thể như hoa như ngọc lại đây để cưỡng gian vậy?
Có cần bụng đói ăn quàng thế này không?
(*) Thi ban: Vết máu xuất hiện trên cơ thể sau khi chết.
Tôi nhìn kỹ lại, bộ dạng khí chất y phục của cô gái này, nhìn quen quen.
Tôi đẩy cửa bước vào, sắc mặt Đàm Lương lúc trắng lúc đỏ, nhìn thấy tôi bình tĩnh kiểm tra thi thể, cậu ta cũng ngồi xổm phía sau tôi, cười nói:
"Nhặt được ở trong rừng. Anh, có muốn đến một phát không?"
Tôi cười mắng:
"Cậu thôi đi, anh đây không làm người chết."
Nói hai ba câu liền hỏi rõ ràng tình hình lúc Đàm Lương phát hiện thi thể. Tôi ở trong núi sâu ngăn cách với thế giới, bây giờ tôi gần như có thể xác định chắc chắn:
Lâm Thanh Nham đến rồi.
Mọi người xem, vận mệnh lại đến lúc xoay chuyển rồi, không phải sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!