Chương 70: ngoại truyện 2a

Ngoại truyện 2

Phùng Diệp

Tôi và người đều là người phàm

Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không giống với người khác.

Tôi không sợ đau, không khóc, rất ít khi khổ sở. Thế giới này trong mắt tôi, lại tốt đẹp đến như thế.

Cha mẹ của tôi là người câm điếc, đối xử với tôi cũng coi như không tệ, trong nhà chỉ có chút tiền, bọn họ lại có thể nuôi dưỡng tôi lớn lên cao to, bản thân mình thì gầy trơ xương. Thật sự là một đôi đáng thương.

Cho nên tôi vẫn luôn không giết bọn họ, có rất nhiều việc đều giấu diếm bọn họ. Để cho bọn họ tiếp tục sống vui vẻ bần hàn trong thế giới nhỏ của mình, cả đời ngây ngốc, cũng coi như là tôi đã có hiếu hết mức rồi.

Lúc mười tuổi, tôi học lớp bốn. Có một buổi chiều đi học, lại phát hiện rất nhiều bạn học đều đang khóc lóc. Hỏi ra mới biết được, ông thầy dạy toán già buổi sáng phát bệnh cấp tính gì đó chết mất rồi. Cả phòng học đều khóc sướt mướt, cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi khóc đến đỏ hồng cả vành mắt nói với mọi người: "Chúng ta cùng nhau mặc niệm."

Lúc đó tôi rất muốn cười, người khác chết rồi, tại sao chúng ta phải mặc niệm? Ông lão dạy toán luôn rất dài dòng, luôn chê sách bài tập của tôi không đủ sạch sẽ. Xí, bài giải của tôi cách làm hay như vậy. Thế này xem ra, ổng chết rồi cũng thật tốt.

Ai ngờ cô chủ nhiệm nhìn tôi, bộ dạng giống như đặc biệt kinh ngạc: "Phùng Diệp, tại sao con... lại cười?"

Cả đám nhỏ đều nhìn qua, bộ dạng nước mắt lưng tròng, thật là ngu ngốc.

Tôi lập tức mếu máo, "oa" một tiếng liền nằm sấp trên bàn rống lên. Tôi là học sinh ngoan, đương nhiên biết học sinh ngoan nên phải biểu hiện như thế nào, vừa rồi chỉ là quên mất thôi.

Một lát sau, liền cảm thấy cô chủ nhiệm đi đến, xoa xoa đầu tôi, nói với một giáo viên đứng bên cạnh: "Xem ra là nó bị dọa đến mơ màng luôn rồi, thầy giáo dạy toán bình thường thích nó nhất."

Tôi chôn mặt trong cánh tay, nở nụ cười.

Tuy rằng cái thứ đồ vật như lòng đồng tình tôi thật sự không tìm ra được, nhưng mà tôi vẫn vô cùng yêu thương cuộc sống như cũ.

Nhiệt tình yêu thương sự tán thưởng của giáo viên đối với tôi, nhiệt tình yêu thương sự ngưỡng mộ của bạn học đối với tôi, nhiệt tình yêu thương thế giới vừa dối trá lại xinh đẹp này. Mỗi ngày tôi sống thật vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức tôi cảm thấy có chút nhàm chán.

Lúc mười hai tuổi, lần đầu tiên tôi đánh người khác bị thương. Lần đó giống như được khai sáng tư tưởng, khiến tôi hiểu rõ một điều: Tại sao lại cảm thấy nhàm chán như vậy.

Đó là một buổi chiều sau khi tan học, tôi vốn đang đi bình thường, một thằng nhóc to đầu đột nhiên xông tới, tóm lấy cổ áo tôi mà đánh. Lúc gò má truyền tới cảm giác đau nhức, tôi cảm thấy rõ ràng thần kinh rung lên, lại có chút hưng phấn.

Tôi rất nhanh liền bị đánh nằm sấp trên đất, bụng rất đau, đầu cũng rất đau, tôi nhìn thấy trên mặt đất bùn bẩn thỉu, có máu mũi của tôi.

Thằng nhóc "hừ" một tiếng nói: "Sau này không được ở cùng với Triệu Đình Đình nữa, đó là bạn gái của tao."

À, tôi hiểu rồi. Có một con nhóc lớp năm viết thư tình cho tôi, làn da trắng trắng, đôi mắt rất to.

Tôi gật gật đầu.

Thằng nhóc đó quay người bước đi, bộ dạng rất đắc ý, bước chân giống như muốn bay lên. Tôi giống như một con mèo, bò dậy không một tiếng động, lấy một cục gạch từ trên đất, ném thật mạnh vào sau ót nó...

Không thể không nói, thằng nhóc đó lớn hơn tôi hai tuổi, ánh mắt cũng không tồi. Địa điểm nó chọn để đánh lén, là một con đường nhỏ rất yên ắng, bên đường còn có rừng cây che chắn. Tôi ngồi xổm ở bên cạnh nó một lúc lâu, cũng không thấy ai đi ngang qua. Tôi nhìn máu giống như mực nước màu đỏ, từ cái lỗ trên đầu nó từ từ chảy ra, chảy xuống mặt đất, thấm vào trong bùn.

Chậm rãi như vậy, yên tĩnh như vậy.

Tôi dùng ngón tay dính chút máu, đưa lên miệng nếm thử. Mùi tanh nhàn nhạt, tôi lại giống như cảm thấy được khoái cảm ở một chỗ nào đó sâu trong cơ thể.

Quá tuyệt.

***

Rời khỏi con đường nhỏ, tôi về nhà theo thường lệ, nấu cơm xong, tự mình ăn một chút, còn lại thì để dành cho cha mẹ. Bọn họ tan làm rất trễ. Sau đó tôi đi đến nhà hàng xóm, trước tiên giúp một em gái nhỏ lớp ba ôn bài, lại làm xong bài tập của mình. Hàng xóm thấy vết thương trên mặt tôi, có chút giận dữ: "Ai bắt nạt con?" Sau đó lấy rượu thuốc ra xoa xoa cho tôi.

"Là một bạn học lớp trên." Tôi thấp giọng đáp, "Hình như là vì con gái. Con cũng không rõ lắm. Con bị đánh đến hôn mê, lúc tỉnh lại liền quay về nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!