Chương 44: (Vô Đề)

Văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát bật điều hòa hết công suất, chỗ nào cũng mát lạnh. Gần đây không có vụ án lớn, cả văn phòng yên tĩnh và có trật tự, mọi người đều nhàn rỗi.

Triệu Hàn nhận một tài liệu từ máy fax, sắc mặt anh lộ vẻ vui mừng: "Tốt quá! Có tin từ Miến Điện, mấy ngày này tổ chuyên án của sếp đã phá được mười mấy cứ điểm của băng nhóm "anh Lỗ", bắt giữ hơn bốn mươi người. Bây giờ chỉ còn lại "anh Lỗ", cô ta đã bị phát lệnh truy nã toàn Miến Điện."

Lão Ngô mỉm cười: "Có thể chuẩn bị tiệc mừng công rồi." Đám cảnh sát hình sự đều cười vui vẻ. Trong tiếng trò chuyện sôi nổi, ánh mắt Lão Ngô dừng lại ở Diêu Mông ngồi chếch phía đối diện. Cô không tham gia thảo luận cùng mọi người, cũng không ngẩng đầu. Trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Hết giờ làm, Đại Hồ nói với Diêu Mông: "Tiểu Diêu, ngày mai có thể giao cho tôi bản báo cáo do cô phụ trách không?"

Diêu Mông đã tắt máy vi tính, cầm túi xách, cô mỉm cười với Đại Hồ: "Tôi sẽ cố gắng." Nói xong, cô lập tức đi khỏi văn phòng.

Mọi người trong văn phòng nhanh chóng ra về gần hết, Triệu Hàn thẳng tính, nhận xét ngay: "Sao tôi cảm thấy gần đây Diêu Mông làm việc đặc biệt không tập trung tinh thần."

Đại Hồ đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trên đường phố bên ngoài Cục Cảnh sát, Diêu Mông đang đi đến bên một chiếc xe Rolls

-Royce. Người tài xế xuống xe mở cửa sau cho cô. Cô nở nụ cười vô cùng ngọt ngào với người ngồi bên trong, sau đó uyển chuyển ngồi vào xe ô tô.

"Câu được rùa vàng." Đại Hồ lẩm bẩm: "Thảo nào cô ấy không để tâm vào công việc."

Lão Ngô thở dài: "Tôi đã tìm Diêu Mông nói chuyện, nhưng cô bé không muốn mở lòng. Đáng tiếc, chúng ta không giữ nổi đứa trẻ xuất sắc như vậy."

Triệu Hàn giật mình: "Ý của hai người là, Diêu Mông định từ chức?"

Lão Ngô không trả lời, Đại Hồ phì cười: "Rõ rành rành như vậy mà anh cũng không nhìn ra? Tâm tư của cô ấy không ở đây rồi."

***

Mặt trời xuống núi, thành phố Maija trong ráng chiều có phần yên bình nghiêm trang hơn trước.

Con đường tập trung nhiều sòng bạc phồn hoa tấp nập của ngày nào, bây giờ phần lớn đóng cửa kín mít, tiêu điều lạnh lẽo. Người dân địa phương trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía trong tiếng súng không ngớt, cuối cùng cũng quay về cuộc sống tĩnh lặng.

Sau khi chỉnh lý hồ sơ tội phạm cuối cùng, Hứa Hủ mới cảm thấy mắt mỏi đến mức nhìn không rõ. Cô đi đến bên cửa sổ, thả lỏng cơ thể nhức mỏi. Vừa cúi đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch và mấy người cảnh sát hình sự xuống xe đi vào nhà nghỉ.

Hành động lùng bắt tội phạm kết thúc tốt đẹp. Ngày hôm qua, Tôn Phổ cùng bốn người cảnh sát rời đi trước, tiếp tục truy kích "anh Lỗ". Năm người còn lại, gồm cả Quý Bạch và Hứa Hủ ở lại thành phố Maija hoàn tất công việc cuối cùng. Hứa Hủ mỉm cười, chậm rãi đi đến bồn rửa mặt rửa tay, cầm hộp thuốc cứu thương chờ Quý Bạch. Một lúc sau, cô quả nhiên nhận được tin nhắn của Quý Bạch: "Em rảnh thì sang phòng anh."

Hôm đánh nhau với đám côn đồ để cứu Châu Thành Bác, do bọn chúng có vũ khí nên Quý Bạch không tránh khỏi bị bầm dập, trong đó vết dao chém ở cánh tay hơi sâu. Ở nơi này thời tiết nóng bức rất dễ bị nhiễm trùng, Hứa Hủ và anh đều vô cùng cẩn thận.

Hứa Hủ đi vào phòng Quý Bạch, anh đang để trần đôi vai ngồi trước quạt điện. Chắc anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, đôi mắt đen như có hơi nước, ướt át và ngời sáng.

Hứa Hủ tiến lại gần, cúi xuống hôn lên má anh. Quý Bạch lập tức ngoảnh đầu ngậm môi cô, ngấu nghiến một lúc mới chịu buông ra.

Quý Bạch xem tài liệu một lúc, sau đó nhướng mắt ngắm gương mặt Hứa Hủ.

Mấy ngày qua do quá bận rộn, Quý Bạch chẳng có tâm tư để ý đến cô, ngay cả việc thay băng bôi thuốc cũng vội vội vàng vàng. Một lần, anh cùng Trần Nhã Lâm và các đồng nghiệp bận họp, nhân tiện gọi Hứa Hủ thay băng cho anh. Cô thay xong và đi lúc nào, anh cũng không hay biết. Bây giờ công việc sắp kết thúc, tâm trạng Quý Bạch nhẹ nhõm hẳn, anh mới có thời gian ngắm nhìn cô.

Để tiện xử lý vết thương, Hứa Hủ đứng một chân dưới đất, một chân quỳ trên ghế sofa. Cô lặng lẽ ở bên cạnh Quý Bạch, cúi đầu chăm chú lau rửa vết thương. Hôm nay, Hứa Hủ mặc bộ váy cotton màu xanh da trời nhạt dài đến đầu gối đơn giản, càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô, khiến Quý Bạch cảm thấy rất mát mẻ. Bây giờ anh mới phát hiện, thật ra Hứa Hủ khá cầu kỳ trong vấn đề ăn mặc, quần áo cô đa dạng nhiều kiểu, còn rất thực dụng.

Là người đàn ông của cô, anh rất hưởng thụ vẻ nữ tính tinh tế mà cô vô ý bộc lộ mỗi khi ở bên anh. Ngắm một lúc, Quý Bạch giơ tay nắm cánh tay cô. Làn da Hứa Hủ trơn láng mát lạnh, hình như cô không bao giờ có mồ hôi, thịt mềm mềm, hoàn toàn khác cơ bắp rắn chắc của anh. Từ trước đến nay, Quý Bạch không biết sờ vào làn da con gái lại dễ chịu như vậy, khiến đàn ông phát nghiện.

Khóe miệng Hứa Hủ cong lên, cô vẫn tập trung vào vết thương, để mặc Quý Bạch nhẹ nhàng nắn bóp cánh tay cô.

"Đừng động đậy." Hứa Hủ nhoài người lấy thuốc trên bàn uống nước. Quý Bạch vô thức đưa mắt theo đường cong mềm mại của cơ thể cô.

Hứa Hủ cầm thuốc bôi lên vết thương của Quý Bạch. Quý Bạch lặng lẽ đặt bàn tay lớn lên eo cô. Hứa Hủ không để ý. Nào ngờ, ngón tay cái của anh cách lớp vải vuốt nhè nhẹ da thịt ở đó.

"Em hơi nhột." Hứa Hủ phì cười.

Anh lập tức dừng tay, không động đậy. Vài giây sau, bàn tay anh trượt xuống mông cô, dừng lại một giây rồi bắt đầu nắn bóp.

Toàn thân Hứa Hủ cứng đờ, cô nhướng mắt nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!