Chương 31: (Vô Đề)

Đột nhiên, anh cảm thấy người hơi nặng trĩu. Vừa mở mắt, anh liền bắt gặp Diêu Mông ngồi bên cạnh đang cúi đầu đắp tấm khăn choàng màu đỏ lên ngực anh.

Quý Bạch ngồi thẳng người.

Diêu Mông ngẩng đầu nhìn anh: "Anh ngủ thêm một lúc nữa đi. Cả đêm qua anh không chợp mắt, thân thể không chịu đựng nổi. Khi nào đến nơi em sẽ gọi anh dậy."

"Không cần đâu, cám ơn em." Quý Bạch cầm khăn choàng đưa cho Diêu Mông.

Tối qua, sau khi nhận lệnh của Cục trưởng, hai người lái xe trên đường cao tốc thâu đêm, tờ mờ sáng đến huyện Hưởng Xuyên.

Hiện trường vụ án nằm ở thôn Ma Bồ. Quý Bạch lái xe cả đêm, bây giờ mới đổi sang xe của công an huyện. Trên đường đi, anh tranh thủ chợp mắt một lúc.

Ánh nắng ban mai ở bên ngoài cửa sổ chan hòa, Quý Bạch đặt tay lên tay nắm cửa xe, nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài mà không lên tiếng. Diêu Mông ngắm thân hình cao lớn, gương mặt nghiêng cương nghị tuấn tú của anh, trong lòng cô hơi đau xót.

Im lặng một lúc, Diêu Mông đưa tập tài liệu cho Quý Bạch: "Em đã chỉnh lý tài liệu anh cần."

"Em vất vả nhiều." Quý Bạch nhận lấy, cúi đầu xem tài liệu.

Diêu Mông không lên tiếng. Quý Bạch đọc xong phần nào, cô đều chủ động nhận về. Lúc anh cần tài liệu khác, cô nhanh chóng tìm ra đưa cho anh, lặng lẽ phối hợp cùng anh.

***

Đường ở làng quê lồi lõm nhấp nhô, cánh đồng cao lương dưới ánh mặt trời um tùm xanh mướt. Đoàn người xuống xe, đi men theo mép bờ ruộng vào sâu bên trong. Phía trước tụ tập đông người dân, cảnh sát địa phương đang cố gắng giữ trật tự.

Quý Bạch nghiêm nghị mở sợi dây phong tỏa, sải bước dài đi vào bên trong. Diêu Mông nhanh chóng đi theo anh.

Trên khu đất trống bên cạnh cánh đồng xuất hiện vết máu khô và dấu chân lộn xộn, còn thi thể nạn nhân đã được chuyển về Cục Cảnh sát thành phố.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện tên là Tô Mục, năm nay ngoài ba mươi tuổi. Anh ta giải thích: "Nạn nhân tên Mã Dung Dung, mười sáu tuổi, nữ giới, người huyện Quảng Nghĩa thuộc tỉnh H."

Tỉnh H cách thành phố Lâm khá xa, Diêu Mông đưa ra nghi hoặc: "Sao các anh có thể xác nhận thân phận của nạn nhân nhanh như vậy?"

Tô Mục trả lời: "Nửa năm trước, Mã Dung Dung mất tích ở quê nhà, nhiều khả năng bị đem bán. Bố mẹ cô bé đến cảnh sát địa phương báo án, số liệu DNA đã được nhập vào hệ thống người mất tích trên toàn quốc. Vì vậy sau khi đối chiếu so sánh vào buổi tối hôm nay, chúng tôi đã có kết quả."

Ngừng một lát, Tô Mục nói tiếp: "Mã Dung Dung là cô bé bị câm điếc, bố mẹ cô cũng là người câm điếc. Sau khi cô bé mất tích, bố mẹ cô đi nhiều nơi trong cả nước tìm kiếm con gái. Nghe nói điều kiện kinh tế của bọn họ không tốt, sau khi dùng hết tiền để dành, bọn họ đã đi ăn xin. Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã liên lạc với bọn họ, chắc ngày mai họ sẽ đến nơi."

Quý Bạch và Diêu Mông không lên tiếng, Tô Mục đưa ra một tập ảnh chụp hiện trường.

Trên ảnh, một thiếu nữ nằm cuộn người ở khu đất trống trước mặt. Cô gái mặc áo phông và quần bò bạc phếch, đầu chảy đầy máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo trắng trẻo thanh tú.

Tô Mục nói: "Chúng tôi đã hỏi người dân địa phương nhưng chẳng có ai từng gặp nạn nhân trước đó. Có lẽ hôm qua nạn nhân mới được đưa đến thôn làng này. Trên người nạn nhân có nhiều vết thương cũ. Cánh tay và cổ có vết tích bị đánh đập và giãy giụa. Quần áo nạn nhân lộn xộn, thắt lưng còn không cài tử tế. Ngoài ra, chúng tôi phát hiện dấu chân của một người đàn ông khác ở hiện trường.

Chúng tôi nghi ngờ là của kẻ buôn người hoặc người mua cưỡng hiếp không xong nên giết chết nạn nhân."

***

Ánh nắng ngày càng gay gắt, cảnh sát địa phương đều yên lặng và sốt ruột chờ đợi ở vòng ngoài. Dân làng vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn khi thấy hai cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp từ thành phố về điều tra.

Vừa nhận được tin báo, Tô Mục lập tức ra lệnh cảnh sát của thôn phong tỏa hiện trường. Bởi vì thời gian xảy ra vụ án là buổi tối, nơi này tương đối hẻo lánh nên dấu chân của kẻ tình nghi được bảo vệ nguyên vẹn. Quý Bạch ngồi xổm xuống bên hàng dấu chân quan sát một lúc mới mở miệng: "Căn cứ vào độ dài và độ sâu của dấu chân, có thể suy đoán kẻ tình nghi cao từ 1m65 đến 1m75, lúc xảy ra vụ án, hắn đi đôi giày da."

Diêu Mông ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu ghi chép. Tô Mục cũng cầm giấy bút ghi nhanh phán đoán của Quý Bạch.

Quý Bạch nói tiếp: "Tuổi từ mười tám đến ba mươi, thể hình hơi mập mạp, cân nặng trên 80 kg. Lúc xảy ra vụ án, vai trái của hắn đeo một cái túi nặng."

Diêu Mông và Tô Mục đều ngẩn người, Tô Mục hỏi: "Tại sao?"

Quý Bạch vẫn chăm chú quan sát dấu chân, đồng thời từ tốn giải thích: "Bàn chân trước dùng lực đều đặn, bước đi vững vàng, đây là đặc điểm dấu chân của người trẻ tuổi. Nếu là người có tuổi, vết ma sát ở gót chân và bùn đất mang theo sẽ càng rõ ràng hơn. Ngoài ra, biên độ bước chân của người đàn ông này không lớn, nhưng nhịp bước tương đối rộng, góc mở tương đối lớn, đây là đặc điểm bước đi của người mập mạp.

Dựa vào tỷ lệ giữa độ dài và độ sâu của bước chân cũng có thể phán đoán ra điểm này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!