Trời đêm mát mẻ, ánh sao lung linh. Quý Bạch thư thái ngồi ở ban công nhà mình, thưởng thức nước trà mới pha thơm ngát, anh rút điện thoại gọi cho Triệu Hàn.
"Sếp, có việc à?" Nhận được điện thoại của Quý Bạch, Triệu Hàn theo thói quen nghiêm túc chờ đợi.
Quý Bạch: "Chẳng có việc gì, hai ngày nghỉ này muốn cùng chú ăn bữa cơm."
"Vâng." Ngữ khí Triệu Hàn nhẹ nhõm hẳn: "Ngày mai được không ạ?"
Quý Bạch: "... Ngày kia thì sao?"
"Ngày kia buổi tối em mới rảnh. Buổi sáng, Hứa Hủ hẹn em đi tập bắn, sau đó cùng cô ấy ăn trưa."
Khóe miệng Quý Bạch hơi cong lên: "Không được rồi, buổi tối tôi có việc."
"Vậy..."
"Thế thì buổi trưa đi, thêm Hứa Hủ cũng không sao." Quý Bạch nói rất tùy ý: "Tới lúc đó tôi sẽ lái xe đến phòng tập bắn đón hai người."
"Được ạ!" Triệu Hàn trả lời vô tư.
Quý Bạch lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, tôi còn chưa gặp bạn gái của chú, nếu cô bé đó rảnh thì hẹn luôn đến đó, tôi mời hai người ăn cơm."
Triệu Hàn: "Hả?... Hì hì... Được ạ."
Quý Bạch đột nhiên bật cười: "Cám ơn người anh em, tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hàn vẫn chưa có phản ứng. Sếp cám ơn mình làm gì nhỉ? Sếp đúng là bận rộn đến mức đầu óc lú lẫn rồi.
***
Ông mai là một cầu nối giao tiếp, mà chức năng của cầu nối thường là song phương.
Lúc này, Triệu Hàn không hề hay biết, ở trong lòng Hứa Hủ, anh cũng có ý nghĩa chiến lược chưa từng thấy.
Sau khi phát hiện bản thân có cảm tình đặc biệt với Quý Bạch, nhiệm vụ đầu tiên của Hứa Hủ là tìm hiểu sâu hơn về con người anh, mới quyết định nên theo đuổi hay buông tay.
Bởi vì trải qua kinh nghiệm thất bại trong hành động theo đuổi vị sư đệ thanh tú mấy năm trước, Hứa Hủ cũng hiểu rõ, nhiều lúc tình yêu không tuân theo lý trí, cô càng phân tích, càng có khả năng nhìn nhầm người. Tuy nhiên, một ví dụ sinh động về biểu hiện trong công việc và cuộc sống hoàn toàn khác biệt chính là Hứa Tuyển. Lúc quản lý công ty, anh rất mạnh mẽ vững vàng, công tư phân minh, không bao giờ để ý đến đám thư ký xinh đẹp.
Nhưng sau khi tan sở vào quán bar, anh trở thành tay chơi thu hút đám ong bướm, đêm đêm hoan lạc.
Cho đến bây giờ, hiểu biết của Hứa Hủ về Quý Bạch chỉ giới hạn trong công việc, cô cần tìm hiểu thói quen cuộc sống của anh.
Ngoài ra, Quý Bạch độc thân nhiều năm, không bạn gái cũng không tin đồn tình cảm. Có khả năng anh giữ mình trong sạch, yêu cầu cao. Nhưng không thể loại trừ khả năng anh là gay, chức năng tình dục có vấn đề hay quan hệ bừa bãi.
Triệu Hàn và Quý Bạch có mối quan hệ thân thiết, anh ta lại là người thật thà và nhiệt tình, tự nhiên trở thành một trong những con đường tìm hiểu Quý Bạch. Hứa Hủ bình thường tuy không quan tâm cũng không giỏi quan hệ giao tiếp, nhưng nếu cô đã thật sự để bụng, cô vẫn có thể tiến hành nhịp nhàng ăn khớp và vô cùng kín kẽ.
***
Sáng sớm ngày hôm nay, phòng tập bắn rất vắng vẻ. Lúc Hứa Hủ đến nơi, chỉ có Triệu Hàn và một người cảnh sát trẻ tuổi đang đứng ở vị trí ngắm bắn.
Triệu Hàn tận tâm chỉ bảo Hứa Hủ một hồi, cô học rất nghiêm túc. Một lúc sau, hai người dừng lại nghỉ ngơi, Hứa Hủ nhìn bia đạn ở phía trước, mỉm cười: "Thầy em nói kỹ thuật bắn súng của anh rất tốt, quả là danh bất hư truyền."
Triệu Hàn cười: "Anh cũng bình thường thôi. Kỹ thuật của sếp mới gọi là giỏi. Trong cuộc thi bắn súng toàn khu vực Tây Nam năm ngoái, sếp đã đoạt giải quán quân."
Hứa Hủ chuyển đề tài sang Quý Bạch một cách tự nhiên: "Nói như vậy, anh ấy phương diện nào cũng xuất sắc, từ tư duy, đến bắn súng, thể năng... Để được như anh ấy, có lẽ thời gian nghỉ ngơi cũng vùi đầu vào công việc, rất cần mẫn."
Triệu Hàn trả lời: "Nghe nói mấy năm đầu mới gia nhập đội hình cảnh, sếp đúng là như vậy, 365 ngày bán mạng làm việc không ngừng nghỉ. Mấy năm nay đỡ hơn rồi, bọn anh thường cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi."
"Ờ." Hứa Hủ đưa chai nước cho Triệu Hàn: "Các anh thường chơi trò gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!