Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, chạy thể dục xong quay lên phòng tắm rồi đi nộp hồ sơ và nhận lịch sinh hoạt đầu tuần của khoa.

Sau khi bước ra khỏi cửa phòng công tác sinh viên thì thấy anh đi ngang qua.

Cậu gọi một tiếng rồi chạy đến bên cạnh anh.

"Nộp hồ sơ xong rồi à? Nhận lịch sinh hoạt chưa?" Anh nhìn cậu, gật đầu rồi hỏi.

"Nhận rồi ạ, chiều nay em mới có lịch sinh hoạt." Cậu cười đáp.

"Giờ anh đi uống cà phê, đi chung không?" Anh nhìn cậu hỏi.

Sau lớp kính là một ánh mắt mong chờ.

"Được ạ. Dù sao em về phòng cũng không làm gì." Cậu thì không nhận thấy ánh mắt kia, chỉ đơn giản muốn đi theo anh thôi.

Không hiểu sao àm cậu cứ thấy muốn đi cùng anh, đi đâu cũng được miễn là có anh.

Hai người sánh vai nhau ra khỏi trường, tìm một quán cà phê.

"Sao em lại từ miền Bắc vào đây học? Thủ đô ngay chỗ em ở mà." Anh gọi hai ly cà phê sữa rồi bắt chuyện trước.

"Em không thích gia đình mình lắm, muốn tự do chút. Học ở Thủ đô rồi sau này lại phải theo sự sắp xếp của bố mẹ." Cậu nhớ lại khi mình thi xong, hết thời gian thay hồ sơ cậu mới nói với bố mẹ rằng mình thi trong Nam.

Lúc đó, bố mẹ cậu nổi điên lên, mẹ cậu còn ép cậu thôi học, năm sau thi lại cơ.

Mẹ cậu luôn thế mà, luôn muốn ai cũng nghe lời bà ấy, nhà ngoại giàu có nên tạo ra mẹ cậu là người không biết lý lẽ.

Nhưng bà nội không cho thi lại, bà là người duy nhất ủng hộ cậu vào đây học.

Tại sao cứ phải là Thủ đô chứ? Trong khi nơi này phát triển và bớt chật chội hơn? Cậu không muốn mình thành con rối của mẹ và nhà ngoại.

Nói cậu bất hiếu cũng được, cậu không quan tâm lắm.

Cùng lắm sau này cậu trả lại từng bữa ăn, từng lúc dậy dỗ.

Già thì nuôi ăn, không bắt chịu khổ.

Ốm thì chăm sóc, chết thì chôn.

Dù sao người nuôi nấng dậy dỗ cậu là bà nội.

Có một lý do hết sức vô lý khiến mẹ cậu không muốn sinh cậu ra, không muốn dậy dỗ cậu.

Đó là bà ngoại không muốn nhà nội có đứa nối dõi.

Vô lý không? Quá vô lý, cho nên bà nội cũng chẳng muốn có đứa con dâu này, chẳng muốn thông gia gì với bên ngoại.

Không biết lý do vì sao nhưng cậu chắc chắn bên ngoại có mỗi một đứa nối dõi, sau đó không muốn nhà người khác có đứa nối dõi.

Nhà nội có mỗi mình bố cậu, nhưng nhà ngoại có một đám con gái, cháu gái muốn một đứa con trai cũng phải cố gắng lắm nên ghen tị.

"Em đang nghĩ cái gì đó? Anh hỏi cái không nên hỏi rồi à?" Anh là người phá vỡ dòng suy nghĩ của cậu.

"Dạ không ạ. Em suy nghĩ chút chuyện gia đình." Cậu lập tức lắc đầu.

Giờ ai hỏi thẳng toẹt, gia đình cậu thế nào cậu cũng nói hết sạch, nói không suy nghĩ.

Chuyện gia đình cậu độc nhất mà lại, chỉ muốn viết lên mạng dịch nhiều thứ tiếng cho cả thế giới biết ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!