Chương 11: (Vô Đề)

Sau khi xuống máy bay, cậu lập tức gọi về cho bà nội.

Cậu hỏi luôn vấn đề cậu muốn biết:

"Ông nội còn sống không bà?"

"Bà không biết. Sau khi bà mang thai bố của cháu thì ông ấy về Nga rồi không quay lại nữa. Bạn của ông ấy vẫn sống, vẫn liên lạc với bà nhưng cũng không biết gì về ông ấy cả." Bà nội như đoán trước cậu sẽ gọi điện, cũng biết trước cậu sẽ hỏi gì nên trả lời rất nhanh.

"Ra vậy. Bố cháu biết chuyện này không?" Cậu vừa kéo vali ra khỏi sân bay hỏi.

"Không, bố cháu chỉ biết ông cháu chết trong chiến tranh. Bà không muốn cho bố cháu biết bố cháu là con lai. Bố cháu sẽ lại cằn nhằn tại sao mình không đẹp trai." Bà nội nói.

"Dạ. Bà nghỉ ngơi đi. Cháu đến công ty tí đã." Cậu tạm biệt bà rồi tắt máy.

Bây giờ không phải là lúc quan tâm nhiều đến thân thế của mình, sự nghiệp đang ở ngay trước mắt cậu cần nắm bắt.

Cậu nhanh chóng chạy đến công ty.

Câu đầu tiên ông ấy nói khi gặp cậu đó là

"Giống quá, giống ông ấy quá" sau đó mới nói đến chủ đề chính.

Nói chuyện lung tung một hồi rồi mới lết tấm thân bị chèn ép về nhà đã được chuẩn bị sẵn.

Lệch múi giờ rất mệt, cậu chưa thực sự quen với việc này.

Cháu mệt quá không? Ông bạn thân của bà cũng là chủ tịch của công ty đưa cậu về đến nhà, thấy mặt cậu tái mét thì hỏi.

"Cháu không sao. Lệch múi giờ chút thôi ạ. Ông có thể về rồi, cháu sẽ tự sinh hoạt." Cậu giờ chỉ muốn ngủ ngay và luôn thôi.

"Được. Nghỉ ngơi mấy ngày đi rồi sẽ cho cháu đi tour. Làm quen dần nhé, Nga có tận mười một múi giờ tour trong nước so với tour nước ngoài chẳng khác nhau mấy đau." Ông bạn thân của bà vỗ vai cậu, suýt chụp cậu ngồi bẹp xuống đất.

Người cao to như vậy, nhẹ tay chút đi.

Sau khi ông bạn của bà đi rồi cậu kiếm chút gì đó ăn rồi tắm rửa đi ngủ.

Bên này lạnh hơn ở Việt Nam, cậu rúc vào chăn là ngủ không quan tâm gì luôn.

Với lại đi máy bay mười mấy tiếng, không mệt mới lạ.

Cậu tỉnh dậy vì đói.

Nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ ngày hôm sau.

Bên Việt Nam đã ba giờ chiều rồi.

Cậu ngồi dậy mệt mỏi cầm lấy điện thoại.

Một loạt tin nhắn làm cậu giật mình muốn đập điện thoại.

Khi mà cậu đang say giấc bên Nga thì anh đã trở lại trường học.

Anh biết cậu không về, tưởng là cửa phòng sẽ mở cho nên anh không cầm chìa khóa.

Nhưng cửa phòng lại bị khóa.

Anh vội xuống phòng công tác sinh viên lấy chìa khóa mở cửa.

Vào phòng mà anh cảm thấy rất trống vắng, còn tưởng mình đi nhầm phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!