Tay nghề của Cao Xu không tồi, bò bít tết rất ngon, đồ ăn kèm và đồ ngọt cũng rất hợp khẩu vị của Bạch Văn Uyên, anh không nói lời nào, ăn hai ba miếng bữa tối, nói: "Cô nấu ngon lắm, chỉ tiếc là hơi ít."
"Anh ăn như trâu nhai mẫu đơn ý." Cao Xu chậm rãi cắt thịt, không có ý định nấu thêm cho anh: "Trong tủ lạnh có trái cây đấy, anh lấy ra ăn đi!"
Bạch Văn Uyên cũng không so đo, thả dao nĩa của mình vào bồn rửa, mở tủ lạnh ra, phát hiện trong đó có một hộp dưa vàng Hami đã rửa sạch sẽ cắt thành miếng.
Dưa vàng Hami vừa giòn vừa ngọt đã chinh phục được anh, anh ăn hơn nửa hộp, nói: "Ngon thật!"
Cao Xu cũng ăn xong, đẩy bàn ăn ra: "Nhiệm vụ rửa bát thuộc về anh nhé."
Vì thế đây là lý do Bạch Văn Uyên không thích nấu cơm tại nhà, bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, ăn hết trong vòng mười phút, cuối cùng còn phải quét dọn vệ sinh hơn nửa tiếng nữa, mất nhiều hơn được.
Buổi tối đi ngủ lại là một việc khó, trong nhà có ba phòng ngủ một thư phòng, phòng ngủ chính là nơi Bạch Văn Uyên ngủ, hiện tại đã bị cô xâm lấn. Hai căn phòng ngủ phụ chẳng có ai ở nên không nghĩ tới việc mua giường, bây giờ vẫn đang trống không! Bạch Văn Uyên muốn chia phòng ngủ, song chẳng biết nói sao, cứ chần chờ do dự trong thư phòng hai tiếng, chủ yếu là không muốn ném thể diện để vào phòng ngủ chính ôm chăn gối đi chỗ khác.
Anh thở ngắn than dài, chắc chắn trên thế giới này không có người đàn ông nào bi thảm hơn anh, đêm tân hôn tuần trăng mật, chẳng phải suy nghĩ xem ôm vợ ngủ thế nào mà là làm gì để vừa giữ thể diện của mình vừa giữ khoảng cách với vợ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, không chịu nổi nữa, anh đứng dậy vào phòng ngủ chính, Cao Xu đã tắm rửa xong đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng anh đi vào, không nói gì, chẳng qua nét mặt tỏ vẻ đã biết tỏng, dường như tất cả cô đều ở nắm trong lòng bàn tay.
Anh hung dữ ra đòn phủ đầu: "Cao Xu, tôi nói cho cô biết nhà tôi kết hôn rồi sẽ rất khó ly hôn."
"Có nhà ai không phải đâu?" Cao Xu lật sách.
"Tôi tuyệt đối không chơi trò hợp đồng hôn nhân gì đó, cưới vợ về tôi phải ngủ phải sinh con ——"
"Có ai mà không đâu?" Cao Xu khẽ cười nói: "Tôi lấy chồng cũng không phải vì bày cho đẹp!"
"Vậy sao cô có thể tùy tiện như vậy?" Bạch Văn Uyên tức giận.
"Tùy tiện?" Cao Xu kinh ngạc, nhưng hiếm khi thấy anh đứng đắn thế này, gập sách lại: "Tùy tiện thế nào?"
Phòng ngủ chính của Bạch Văn Uyên có một đôi sô pha nhỏ, anh ngồi xuống đối diện với cô: "Cô không hề nghiêm túc với chuyện quan trọng của cuộc đời mình. Hôm đó ông nội mời chú dì và cô ——"
"Anh nên gọi là bố mẹ."
Bạch Văn Uyên đen mặt, nhẫn nhịn: "Được rồi, mời cô và bố mẹ tới làm khách, tuy có ý xem mắt nhưng không nhất thiết phải quyết định, còn nói đùa cho cô chọn một người. Tại sao cô lại coi như thật? Mọi người đều cho rằng cô thật sự thích anh ấy, cô cũng luôn miệng nói yêu anh ấy, kết quả tiệc cưới lại đổi thành thế này ——"
"Hoá ra là thế!" Cao Xu ôm chiếc chăn mềm mại, nói: "Ông nội đã lên tiếng bảo tôi tùy ý chọn, nếu tôi không chọn một người thì sẽ chờ hai người đàn ông các anh chọn. Tôi là một cô gái, lại bị hai anh em chọn tới chọn lui sẽ rất xấu hổ! Tôi nhìn cả hai người, trông vẻ mặt anh như muốn bỏ chạy, nếu chọn anh có lẽ sẽ khiến anh khóc ngay tại chỗ."
"Cô nói bậy!"
"Tôi chỉ tiếc không có máy quay lại." Cao Xu không muốn cãi cọ với anh, chỉ nói: "Nếu anh cảm thấy tôi chọn Bạch Văn Nguyên không thỏa đáng, hơn một năm nay, có rất nhiều thời gian để anh tìm anh ấy nói chuyện nhưng anh có hành động đâu!"
"Cô ——" Bạch Văn Uyên oán hận: "Sao tôi có thể chia rẽ người khác."
"Đây là anh không trượng nghĩa, rõ ràng biết có Thường Tương Tư mà không nhắc nhở tôi, định xem tôi làm trò cười hả?" Cao Xu nói: "Anh thật nhỏ mọn."
Bị hắt vài chậu nước bẩn, Bạch Văn Uyên mà không phản bác thì sẽ tức chết, nói: "Cao Xu, chính cô đã từng nói muốn tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, có chí tiến thủ, như thế mới xứng với cô. Cô không hề yêu anh trai tôi, vì sao còn tỏ vẻ uất ức ——"
"Đúng thế!" Cao Xu nói: "Vì sao tôi phải yêu anh ấy? Người ta nói gì anh liền tin nấy thật ngây thơ."
"Do cô dối trá thì có." Bạch Văn Uyên căm giận: "Tôi đã sớm nhìn ra cô chính cái kẻ lừa đảo!"
"Hoá ra trong mắt anh tôi là người như vậy? Dối trá? Kẻ lừa đảo?" Cho dù Cao Xu có tốt tính đến đâu cũng không chịu nổi bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng như thế, cô đỏ mặt, xoay người xuống giường, nhìn váy ngủ gợi cảm mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa, chợt cảm thấy vô cùng buồn cười. Bước trên sàn nhà bằng gỗ, mở tủ quần áo lấy bộ quần áo ra, cởi váy ngủ để lộ thân mình duyên dáng, nhanh chóng thay nội y, quần dài và áo khoác.
"Cô định làm gì?" Bạch Văn Uyên cảnh giác, đứng dậy chắn trước cửa.
"Tôi không thể để anh ở chung phòng với một kẻ xảo trá lừa đảo được." Cao Xu vừa xấu hổ lại giận dữ: "Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."
"Không được!" Dù Bạch Văn Uyên có khốn nạn cũng biết, sau khi hai người diễn một vở kịch như thế thì không thể để cô về nhà mẹ đẻ được, nếu không anh sẽ phải hứng chịu một trận đòn roi lột da.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!