Người Bạch Văn Uyên đầy mùi rượu, rũ đầu bị bố mẹ mình và bố mẹ Cao Xu dạy dỗ suốt một buổi tối, hiện tại anh chóng mặt nhức đầu, vô cùng buồn nôn, không muốn gặp người phụ nữ kia chút nào. Anh kéo bội hoa tân lang trên ngực xuống, đi qua đi lại ngoài hành lang hơn nửa tiếng, lúc này mới miễn cưỡng lấy thẻ ra mở cửa phòng.
Anh thấy Cao Xu ngồi trên giường lớn, tay hình như đang ôm gì đó xem, trên mặt tươi cười, vừa nghe thấy tiếng mở cửa bèn vội nhét thứ đó xuống dưới gối. Anh không thèm liếc Cao Xu lấy một cái, ném cơ thể xuống sô pha, nhìn cảnh đêm bên ngoài đến ngẩn người.
Anh kết hôn, anh mơ mơ màng màng trở thành người đàn ông đã kết hôn.
Anh luẩn quẩn trong lòng, càng muốn bổ đầu mình ra xem bên trong rốt cuộc là óc người hay óc heo.
Bạch Văn Uyên giơ tay xoa mặt mấy cái, nhớ tới bản thân nói mấy câu ngu xuẩn về Cao Xu trước mặt hai bên bố mẹ, cảm giác không chốn dung thân.
"Con thích Cao Xu, con yêu cô ấy, con chỉ ưng cô ấy. Ngoại trừ cưới con thì ai cũng không được! Do con nói với anh chuyện này, bảo anh ấy đừng tranh người với con, con cũng nói với Cao Xu rằng hôm nay nếu không lấy con, cuộc đời cô ấy về sau đừng mong sống tốt. Dù sao con cũng đã sửa lại tên trên thiệp mời rồi, cũng thực hiện nghi thức với Cao Xu trên sân khấu, hiện giờ cô ấy chính là vợ của con.
Nếu mọi người không cho con đi đăng ký kết hôn, con có thể ầm ĩ đến Trung Nam Hải, mọi người có tin không ——"
Tính tình bố Bạch Văn Uyên luôn hòa nhã, nhìn bộ dáng vô lại này của con trai mà tức giận đến không biết như thế nào cho phải, đi đi lại lại trong phòng hội nghị khách sạn, cuối cùng thật sự không nhịn được, tiện tay cầm một cây pháo giấy mà công ty đặt trên giá lên đánh anh. Bạch Văn Uyên không kịp trốn, giơ cánh tay hứng vài cái, bây giờ vẫn còn đau.
Lúc bị đánh, anh còn kêu gào: "Cao Xu đâu thích anh con, cô ấy thích con, con cũng thích cô ấy, dựa vào đâu chúng con không thể kết hôn? Hiện tại đã là thế kỷ 21 rồi, không ai muốn bị ép duyên cả, chúng con muốn tự do yêu đương, tự do kết hợp, tình yêu vạn tuế ——"
Vào thời điểm anh ra sức đấu tranh, Cao Xu đang làm gì?
À, người phụ nữ dối trá này chỉ đứng một bên uất ức khóc lóc, khóc đến anh phiền lòng, trên thế giới tại sao lại có người phụ nữ phiền phức như vậy nhỉ! Rõ ràng chính cô nghĩ xấu, dẫn đường để anh làm chuyện xấu, sắp đến đầu còn có thể tỏ vẻ, vô tội uất ức khóc lóc trước mặt bốn vị phụ huynh.
Cuối cùng, anh người đầy vết thương, Cao Xu mặt đầy nước mắt, hai người bị vây quanh đi đăng ký kết hôn, xem như chấm dứt trò cười này. Hai nhà không dám mâu thuẫn với nhau, con cái nhà mình tùy hứng, không biết oán trách nhau thế nào, đành nén giận cho qua.
Lúc Bạch Văn Uyên đứng ở Cục Dân Chính, nhìn nhân viên công tác đóng dấu chạm nổi, cuối cùng chảy nước mắt vì cả đời hoang đường của bản thân.
Mặt Cao Xu đã được lau sạch sẽ, không biết đã trang điểm lại từ khi nào, cô vươn tay nhận hai tờ giấy hôn thú mà nhân viên công tác đưa qua, đút trong túi xách của mình, cứ thế về khách sạn.
Anh cô đơn từ Cục Dân Chính về khách sạn, lại bị bố mẹ của mình bắt lấy, xách ra ngoài dạy dỗ một trận, mãi đến ban nãy mới thôi.
Đơn giản chính là những lời khách sáo.
"Cao Xu tốt tính, đoan trang dịu dàng, con thì chẳng khác nào con khỉ, sau này con không được ức hiếp con bé."
"Chuyện này Cao Xu phải chịu uất ức, con phải dỗ dành con bé, không được để con bé đau lòng."
"Nếu đã kết hôn thì phải lấy gia đình làm trọng, có chuyện gì tốt nhất nên trao đổi với Cao Xu. Con đừng lêu lổng bên ngoài nữa, tan tầm về nhà, ít nhiều cũng phải làm việc nhà, đừng đổ tất cả lên đầu Cao Xu. Hơn nữa, mau xoá hết số điện thoại của mấy cô chị chị em em gì đó của con đi ——"
Rốt cuộc, bố mẹ là bố mẹ của ai vậy?
Bạch Văn Uyên nấc một cái, chợt có cốc nước dán vào mặt anh, anh ngẩng đầu, Cao Xu đang cười tủm tỉm.
"Anh uống nước đi!"
"Không uống!" Cao Xu có độc, cả người đều mang theo tà khí, nếu anh bị dính vào sẽ không dứt ra được.
Cao Xu đặt cốc nước lên bàn trà nhỏ bên cạnh, nhìn vết thương trên cánh tay anh: "Anh có muốn tôi lau cồn tiêu độc không?"
"Không cần!" Bạch Văn Uyên đè giọng nói: "Để tôi yên tĩnh một lúc được không, hiện giờ đầu óc tôi đang rất loạn."
"Anh đang loạn chuyện gì?" Cao Xu ngồi xuống bên người anh: "Chúng ta là vợ chồng, anh nói cho tôi nghe được không?"
Bạch Văn Uyên liếc nhìn cô: "Có cô vợ nào bỏ rơi chồng ở Cục Dân Chính còn bản thân thì chạy đi không?"
"Tôi nhất thời hưng phấn quá, không chú ý tới. Sau này tôi sẽ cẩn thận, nhất định không bỏ anh lại một mình, tha thứ cho tôi lần này đi! Được không?" Cao Xu dịu giọng, hoàn toàn không để ý tới oán khí dày đặc trên người anh, trấn an: "Hiện tại đã muộn thế này, mọi người đều mệt mỏi, anh có muốn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi không?"
"Tôi nói tôi muốn yên tĩnh một lát. Yên tĩnh! Cô nghe không hiểu ư?" Bạch Văn Uyên gân cổ lên quát.
Cao Xu nhìn anh, trong mắt tràn ngập tủi thân cùng với sự kiên nhẫn bao dung, trông có vẻ hơi ươn ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!