Trời ạ, ở đây hoành tráng quá, ngọc bích long lanh, hình như
bất kỳ thứ gì ở đây cũng phát sáng vậy.
Chỉ nguyên một cái nền quang cảnh phía ngoài thôi, cũng đã rộng
gấp hai lần căn nhà tôi đang ở rồi.
Đời sống của Sở Mộng Hàn thực sự xa xỉ như vậy, còn tôi nỗ lực
nhiều như thế, lại vẫn chỉ thuê căn nhà có mười mấy nghìn tệ một tháng mà còn
phải thương thảo mềm rắn với chủ nhà, tôi uất ức như chỉ muốn giết ai đó.
Sở Mộng Hàn nhìn tôi giống như một người ở quê ra tỉnh vậy,
cuối cùng cũng mỉm cười rất hài lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn ăn to đùng,
đưa tay vẫy tôi nói: "Lại đây đi!".
Hừm, dù sao cũng đã sắp xếp như vậy, để xem anh ta định bày
trò gì nữa.
Bình tĩnh nhẹ nhàng, tôi bước đến, ngồi đối diện với anh ta.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ với khuôn mặt tươi cười cũng mang xe đẩy thức
ăn đến, đầy một xe thức ăn đẹp mắt thơm phức mê hoặc lòng người, xe thức ăn vừa
đến, còn mang theo một bó hoa bách hợp rất đẹp nữa.
Không phải là hoa hồng! Tôi hơi nhếch miệng, chỉ có tình
nhân của anh ta thì anh ta mới tặng hoa hồng thôi, còn chúng tôi sắp đi ly hôn,
tặng hoa bách hợp là phù hợp rồi, cả hai nên giữ lại những ấn tượng thật tốt đẹp.
Thực sự tôi rất đói, từ ở quê nhà lên đây, trong túi tôi chỉ
có một chút tiền. Từ chối sự giúp đỡ của Tưởng sư phụ, hầu như hằng ngày tôi đều
chỉ ăn mì, mấy ngày rồi ngoài cơm trưa ở công ty, có lẽ tôi chưa ăn một bữa cơm
nào tử tế. Đặc biệt là hôm nay, tôi vẫn chưa ăn sáng, còn chờ anh ta đến một tiếng
liền, điều đó càng khiến tôi đói đến mức cảm thấy dạ dày đã dính vào sống lưng
rồi. Nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, tôi cũng chẳng khách sáo làm gì.
Anh ta tự rót cho mình một ly rượu vang, từ từ thưởng thức
nó một cách chậm rãi.
Những thức ăn này thật sự rất ngon mà? Giống như đang khiến
người ta phải nuốt lưỡi vào. Người có tiền, ngày nào cũng sống như vậy sao?
Khi tôi đang ăn ngấu nghiến, tôi lại nghe thấy tiếng anh ta
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!