Chương 7: (Vô Đề)

Lúc này Tưởng sư phụ cũng đi vào. Phòng bếp quá nhỏ, hai người

đứng dường như là chật kín. Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, tôi cảm thấy rất

không tự nhiên, hơi liếc mắt tôi nhìn thấy dáng chúng tôi trên cửa sổ, hai người

cách nhau rất gần, dưới ánh đèn thậm chí có thể khiến cho người ta có cảm giác

anh ấy đang ôm lấy tôi từ phía sau.

"Tưởng sư phụ, ở đây chật quá, anh cứ ra ngồi trước đi, một

lát là xong thôi." Đây là lần đầu tiên anh ấy không mời mà đến, lại còn đi vào

cả trong nhà tôi. Ngày trước cũng có vài lần đến, cũng là do tôi cần giúp đỡ gấp

mới gọi anh ta đến. Mỗi lần anh ấy đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Nhưng kể từ sau nụ hôn giữa chúng tôi ở bệnh viện đó, quan hệ

giữa anh và tôi dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm. Lúc này cảm giác cũng giống

như ở căn phòng đó, tôi có chút không tự nhiên, thậm chí còn có chút lo lắng mơ

hồ.

Tiêu Đồng Đồng, mày thật là một đứa con gái ngu ngốc!

Tôi bày trứng muối, trứng gà, cà chua lên bàn bếp. Tưởng sư

phụ đã tựa lên ghế sofa ngủ say. Tôi đến gần định đánh thức anh ta dậy, nhưng lại

phát hiện khuôn mặt anh ta ửng đỏ rất lạ. Nghĩ đến lúc anh ta ở cùng tôi mấy

ngày trong viện, đã ho rất nhiều lần, tôi giật mình sờ lên trán anh, đúng thật

là rất nóng.

Trong lòng sự lo lắng càng nặng nề hơn.

Tôi lấy chiếc cặp nhiệt độ, muốn đo nhiệt độ cho anh, thì

anh tỉnh dậy mở to mắt.

"Tưởng sư phụ, anh bị sốt rồi, em đưa anh đi bệnh viện nhé."

Anh ấy nhìn tôi mỉm cười ôn tồn, "Một đại nam nhi, chỉ có sốt một chút đã đến bệnh

viện sao?"

Nhìn trong mắt anh hằn lên vài vệt máu đỏ, khắp người đều rất

mệt mỏi, tôi đi đến trước bàn, cầm bát canh lên, đưa ra trước mắt anh, "Tưởng

sư phụ, uống chút canh đi."

Trong ánh mắt anh, lập tức có một luồng sáng trong trẻo phát

ra, nhưng lại không dùng tay đỡ bát canh, mà tĩnh lặng chờ ở đó. Ánh mắt dịu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!