Uông Tường sao lại đột nhiên nhắn tin cho Hân Hân nhỉ, lẽ
nào anh ta và cô Lâm kia xảy ra chuyện rồi? Đại khái loại đàn ông "đứng núi này
trông núi nọ" chính là nói Uông Tường. Có lẽ Hân Hân rời xa một thời gian cũng
chưa hẳn không phải là việc tốt.
Ngày mai mẹ của Mộng Hàn sẽ đến, đã nói buổi tối cùng đi mua
quà cho mẹ anh ấy, song tôi đợi Mộng Hàn mãi mà vẫn không thấy anh ấy đến, di động
của anh ấy cũng không liên lạc được.
Thời gian chỉ trên đồng hồ treo trên tường đã sắp là 10 rưỡi
đêm rồi. Một mình tôi trong căn phòng rộng thênh thang, nhìn đồ ăn trên bàn, dường
như trong chốc lát lại trở về với những ngày tháng một mình trước đây. Trái tim
tôi lại không có một phút nào có thể bình thản.
Chì là trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim tôi đã hoàn toàn
khác.
Buổi sáng rõ ràng đã nói tối cùng ăn cơm, tại sao ngay cả điện
thoại cũng không liên lạc được, mà còn tắt máy chứ?
Tôi rất lo lắng cho anh ấy, sợ anh ấy lái xe gặp phải chuyện
gì, càng sợ anh ấy gặp phải phiền phức trong công việc.
Đứng trước cửa sổ, đang ngơ ngẩn nhìn xuống lầu. Xe con
riêng gia đình càng ngày càng nhiều, ngay ở cổng tòa nhà đã bị tắc rồi. Mộng
Hàn nếu về, nhất định ngay cả chỗ đỗ xe cũng không tìm thấy nổi.
Nghĩ như vậy, tôi cầm chìa khóa và di động chạy xuống lầu,
thần trí cứ lan man ở dưới lầu. Mỗi một chiếc xe tải vào cổng tiểu khu, là thần
trí tôi lại hồi hộp theo đó, nhưng mỗi lần đều thất vọng.
Đêm có chút lạnh. Tôi không nản lòng cứ đi bộ trên đường
ngoài tiểu khu. Dưới tiếng ồn của xe hơi, tâm trạng dường như có ít nhiều bình
tĩnh lại. Nhìn kìa, bao nhiêu người như vậy chẳng phải cũng đều đang bận rộn
sao.
"Tiêu Đồng Đồng!" Nghe thấy có người gọi tôi, quay đầu lại
nhìn thấy một người đàn ông thò đầu từ trong xe ra, là Chu Chính.
"Đứng ngơ ngẩn đó làm gì vậy?" Lúc anh ấy hỏi tôi, chiếc xe
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!