Uông Tường giật thót mình, anh ta ngẩng đầu nhìn Hân Hân,
nhìn tôi, còn nhìn thấy một người đàn ông.
Thôi Duy vừa thấy vẻ mặt Hân Hân đã đoán ra người đàn ông
này chính là tên Trần Thế Mỹ hại Hân Hân thất tình, cũng là kẻ cùng cảnh, nỗi
đau bị bỏ rơi, không ai hiểu sâu sắc hơn anh ấy. Anh ấy trượng nghĩa kéo Hân
Hân về bên cạnh mình, cũng cao giọng lên: "Được thôi!" Hân Hân cảm kích nhìn
Thôi Duy, mặc cho anh ấy kéo mình quay người đi.
Uông Tường trừng mắt nhìn từng cử chỉ của hai người họ: "Hân
Hân…" Không biết anh ấy sao mà mở miệng, nhấc chân đi về cạnh cô ấy.
Hân Hân muốn đi, song chân lại như bị cắm rễ, nước mắt cứ thế
rơi xuống.
"Có chuyện gì sao?" Thôi Duy quay đầu lại, nhìn Uông Tường mặt
mày đỏ bừng.
"Tôi không gọi cậu, tôi tìm Hân Hân." Ngữ khí Uông Tường có
vài phần ngạo mạn.
"Anh tìm bạn gái tôi, đương nhiên phải hỏi tôi." Thôi Duy
nói từ tốn. Hân Hân căng thẳng đến mức toát mồ hôi trán, Thôi Duy cầm tay cô ấy
ngầm ra sức. Hân Hân hơi trấn tĩnh lại một chút.
"Cậu dựa vào cái gì mà bảo là bạn trai của cô ấy, hai người
mới quen nhau vài ngày?" Uông Tường cảm thấy thần kinh mình không bình thường.
Thôi Duy buông tay Hân Hân, đi vài bước đến trước mặt Uông
Tường, chỉ ngón tay vào mũi anh ta: "Tôi còn nghe thêm một lời bậy bạ nào của
anh thì sẽ đánh anh!"
Uông Tường nheo mắt lạnh lùng nói: "Cậu hiểu cô ấy không?"
Thôi Duy giơ nắm đấm đấm vào mặt anh ta, anh ấy đúng là đánh
thật…
Uông Tường ngã xuống đất.
Thôi Duy nói một câu thô thiển, nắm đấm này không biết là
đánh thay cho Hân Hân, hay là đánh để bõ tức. Nếu Uông Tường không ngã xuống
trước mặt anh ấy, nói không chừng có khi anh ấy còn dùng dao phanh anh ta ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!