Chương 45: (Vô Đề)

Anh ấy cau mày lại, mím chặt môi, nhìn tôi thật kỹ, từ từ

giơ hai tay ra phía tôi. Vạt dưới áo gió của anh ấy bị gió thổi lên, nụ cười

trên mặt dần dần hiện lên được ánh nắng rát lên một lớp màu vàng.

Sự uất ức của tôi càng lên, thì ra yêu và hận đan xen trước

đây tôi cũng đều chưa quên, thì ra cảnh tượng nát lòng đó vẫn còn rõ ràng như vậy…

Song hai chân lại không chịu nghe lời, tôi lao nhanh về phía

anh ấy, đầu lao vào lòng anh ấy, nước mắt cứ thế tuôn trào, vùi đầu vào ngực

anh ấy, khóc thút thít.

"Nha đầu ngốc, xin lỗi em…" Tôi cảm thấy tim anh ấy cũng

đang đập thật nhanh như vậy, cánh tay anh ấy khép lại, ôm tôi vào trong lòng thật

chặt. Mùi hương trên người anh ấy vẫn còn mùi thuốc lá nhè nhẹ, tôi cứ tham lam

mà hít lấy hít để, hai tay bất giác vòng qua eo anh ấy, "Mộng Hàn, ai bảo anh đến

đây, anh đi đi…"

Anh ấy dùng tay lau vết nước mắt trên mặt tôi.

"Em chính là ngốc, cho nên mới bị anh lừa, em chính là ngốc

mới có thể…"

Anh ấy ôm tôi, một câu cũng không nói gì.

"Mẹ em nếu biết anh đến nhất định sẽ nổi trận lôi đình." Tôi

khóc đủ rồi, đối mặt với hiện thực, lại lo lắng.

"Sớm muộn gì ngày này cũng phải đối mặt." Trong giọng nói của

anh ấy, tôi nghe thấy, anh ấy cũng đang lo lắng. Tôi nghĩ nếu không phải trước

đây đột ngột xảy ra chuyện của Lâm Uyển Uyển, có lẽ anh ấy không thể nhanh đến

như vậy. Xưa nay anh ấy đều là một người làm gì cũng có kế hoạch, việc không có

chuẩn bị như lúc này, anh ấy ít khi làm.

"Anh thực sự muốn lên sao?"

"Ít nhất, nên để họ biết, anh có thành ý chủ động muốn tái

hôn với em." Ngón tay anh ấy từ từ thư giãn đôi mày đang cau lại của tôi.

"Anh đã mua một vài thứ ở sau xe, đi thôi!" Anh ấy kéo tay

tôi thật chặt, đi về phía đuôi xe.

"Chu Chính cũng ở đây, anh ta đột nhiên tới, nói là một lát

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!