Quả nhiên Tưởng Nhược Phàm cau mày lại, im lặng. Trước mặt
Chu Chính tôi lại ngại giải thích, chỉ có thể cười nói: "Nhược Phàm, em rất khoẻ,
thật sự rất khoẻ."
"Là Tưởng tiên sinh sao, đúng là vinh hạnh!" Không ai giới
thiệu, Chu Chính tự đi tới bên cạnh tôi, giơ tay về phía Nhược Phàm: "Tôi là
Chu Chính!"
"Nhược Phàm, đây là sếp của em, lần này em đến thành phố T
công tác."
Tưởng Nhược Phàm nhìn Chu Chính một lượt, anh ấy luôn dịu
dàng, trong mắt lộ vẻ hơi chút cảnh giác, song cuối cùng vẫn giơ tay ra bắt tay
Chu Chính.
"Hai người đi đâu? Tôi đưa đi nhé, chiếc xe này tôi sẽ phái
người đi xử lý!"
"Trước tiên chúng tôi về khách sạn thay đồ, sau đó tới chỗ một
khách hàng." Tôi tranh lời, thấy Chu Chính không có ý từ chối, tôi nói tên
khách sạn. Xe lao nhanh trên đường, Nhược Phàm hỏi tôi lúc xuống xe: "Đồng Đồng,
buổi tối nếu có thời gian, chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Vâng, được!"
Nhược Phàm mỉm cười, rồi lên xe.
Thấy xe đi xa rồi, Chu Chính cười trêu tôi: "Anh Tưởng này
có thể coi là nổi tiếng ở thành phố T đấy, không chỉ kế thừa công ty của gia tộc,
mà còn nhiều lần hợp tác nhiều hạng mục công ích với Chính phủ. Anh ấy nếu chịu
giúp chúng ta, thì chúng ta mở công ty ở thành phố T này, đoán là thành quả còn
tốt hơn là ở Tổng công ty ấy chứ. Anh ấy dường như không thích tôi lắm, tôi chỉ
có thể dựa vào cô thôi!" Trong ngữ khí Chu Chính lộ vẻ không cam tâm.
Tôi biết anh ấy là đang trêu tôi. Chu Chính là một người rất
kiêu ngạo, bản thân một mình tay trắng lập nghiệp, tuy quy mô công ty không lớn,
song tôi biết từ trong thâm tâm anh ấy coi thường những người giàu sẵn như Tưởng
Nhược Phàm.
Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm cho xe đến đón tôi, đến nơi mới
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!