Khó khăn lắm mới có thể lau khô nước mắt bằng cách không để
ai thấy rõ nhất, mới phát hiện hôm nay Chu Chính không mặc đồ âu, mà là một bộ
quần áo rất thoải mái.
"Hôm nay chúng ta không làm việc sao?"
"Phải làm chứ, buổi chiều chúng ta phải đi Viện Thăm dò Địa
chất ở Thành Tây, tôi hẹn Viện trưởng của họ. Một lát có người đến thăm tôi,
cho nên sáng nay, cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi."
"Ừm." Tôi gật đầu đồng ý, nghĩ đợi một lát về phòng ngủ bù.
Đến trưa, cửa phòng tôi lại có tiếng gõ cửa. Nhưng tôi không
ngờ, lúc mở cửa, người xuất hiện trước mặt tôi, ngoài Chu Chính còn có một đôi
nam nữ trung niên, đặc biệt là bác gái, ánh mắt hiền từ nhìn tôi, nụ cười trên
môi càng thân thiện và chân thành.
Chu Chính chỉ vào tôi nói: "Đây là đồng nghiệp của con, Tiêu
Đồng Đồng." Sau đó lại cười giới thiệu với tôi: "Đây là bố mẹ tôi, đến thành phố
T du lịch, biết tôi ở đây, nên tiện qua thăm."
"Bác trai, bác gái!" Tôi mỉm cười, dẫn họ vào phòng, Chu
Chính khua khua tay: "Buổi chiều bố mẹ tôi đi rồi, chúng tôi muốn đi ăn cơm,
nghĩ cô một mình buổi trưa thật đáng thương, nên gọi cô đi cùng!"
Bác Chu đứng bên cạnh đẩy anh ấy một cái, cười quay đầu nói
với tôi: "Công ty Vĩnh Chính may mà có các cháu giúp đỡ, đừng khách sáo, cùng
đi ăn nhé!"
Mẹ Chu Chính mặc một chiếc áo nhung cỡ vừa màu đỏ, tóc cắt rất
ngắn, làn da trắng ửng hồng, tóc không nhuộm, hơi hơi bạc, song mang lại cho
người ta cảm giác khoẻ mạnh có sức sống. Bố anh ấy cao gầy, nhìn trông cao lớn
hơn rất nhiều so với mẹ anh ấy, ông ấy cũng quan sát tôi, ông ấy tuy im lặng
nhưng lại không có cảm giác khó chịu khiến người khác khó gần.
"Cảm ơn bác gái, cháu không đói, mọi người cứ đi đi ạ." Tôi
nói chân thành. Buổi sáng không làm gì, trong lòng lại nhiều tâm sự, như vậy ăn
sẽ không trôi.
"Không đói thì cũng phải ăn chứ, đi thôi, mau đi thay quần
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!