Đến công viên Rừng Xanh, bài phát biểu của lãnh đạo thành phố,
chúng tôi vội nối đuôi. Xe không thể đi vào, bốn người chúng tôi đi bộ vào
trong.
Bên trong quả nhiên là màu xanh ngập mắt, một vài công trình
mới lạ dường như là đến từ không gian thời gian của tương lai, khiến tâm trạng
người ta sảng khoái lên.
Chu Chính và tôi sát vai đi bên nhau, Hân Hân bị Thôi Duy gọi
đi về cửa hàng phía trước mặt mua đồ uống. Đằng sau có một hồ nước rất lớn, bên
trên có một chiếc cầu nghiêng hiện đại.
Dưới cây ngân hạnh có hai xe phỏng vấn đỗ ở đó, có giọng nói
quen thuộc vọng đến, tôi dừng chân.
Vài phóng viên cầm míc đang phỏng vấn Mộng Hàn. Thì ra cây cầu
đằng sau là do TPC xây tặng. Mộng Hàn là người phát ngôn của công ty đang chính
thức trả lời phỏng vấn.
Anh ấy rõ ràng gầy đi, dưới ánh nắng mặt trời khuôn mặt tuấn
tú của anh ấy khiến nhiều người không rời mắt. Tôi nhìn thấy những cô gái còn
có cả các thiếu phụ trong đám đông, không ai không nhìn anh ấy si mê. Chỉ là
tôi vừa nhìn đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, Lâm Uyển Uyển và Trần Thế Mỹ
cũng ở đây. Rõ ràng hai người đó đều có chút không vui lắm, không tay trong tay
ân ái như trước kia, một người trước một người sau đi về phía phải.
Mượn cớ đi nhà vệ sinh, tôi để Chu Chính ở đó đợi. tôi cẩn
thận theo sau họ, đi được vài bước, nép sau gốc cây to.
"Uông Tường, chúng ta đến phía trước ngồi một lát được
không?" Uyển Uyển đúng là xinh đẹp, từng cử chỉ động tác cũng phong tình.
"Em mệt rồi, còn không nỡ đi sao?" Uông Tường vẻ tức giận, sắc
mặt trở nên đỏ thẫm.
"Anh lên cơn thần kinh gì vậy?" Uyển Uyển đứng đó, trừng mắt
trách móc anh ta.
"Anh không chịu nổi vẻ si tình khi em nhìn Mộng Hàn, anh ấy
chẳng phải có tiền sao? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không? Vì em, ngay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!