Vẻ thê lương trên khuôn mặt Uyển Uyển không kém gì Hân Hân,
cô ta vừa khóc vừa cười nói với Hân Hân: "Tại sao? Tôi thất tình, người tôi yêu
không yêu tôi, tôi gặp Uông Tường, sống cùng người yêu tôi, như vậy là sai
sao?"
"Cô yêu Uông Tường không? Họ đã sống cùng mười mấy năm rồi,
người đàn ông như vậy, cô cũng dám yêu?" Tôi kéo Hân Hân lại, hét lên chỉ trích
Uyển Uyển.
"Người đàn ông tôi yêu vứt bỏ tôi, sống cùng cô, tại sao
Uông Tường lại không thể vứt bỏ cô ta yêu tôi chứ?"
Trong phòng vì câu nói này mà đột nhiên yên tĩnh lại.
Hân Hân dừng khóc, mắt trừng lên.
Uông Tường há hốc mồm ngạc nhiên, khóe miệng co rút.
Tôi thì không thể động cựa.
"Qua đêm qua, tôi mới hiểu ra, tôi yêu Uông Tường, tôi muốn
sống mãi mãi với anh ấy, anh ấy là sự ấm áp duy nhất của tôi, là dũng khí cho
tôi sống tiếp, ai cũng không thể cướp anh ấy đi khỏi tôi…"
Những lời sau đó cô ấy nói, tôi dường như không nghe thấy
gì, tôi chỉ thấy Hân Hân dùng ánh mắt hận thù nhìn tôi một cái, rồi quay người,
chạy đi.
"Hân Hân…"
Hân Hân vừa dùng ánh mắt hận thù khắc cốt ghi tâm như vậy
nhìn tôi, cô ấy không thể là bạn tôi nữa sao?
Trên hành lang chỗ nhập viện bao nhiêu người đi lại, bóng
dáng cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng người, tôi thực sự hoảng loạn, máu
toàn thân đều như chảy ngược, ngay cả lần Mộng Hàn một đi không trở lại cũng
chưa từng sợ hãi như vậy.
Lời Uyển Uyển như mũi dao đâm vào tim tôi vậy, tôi không kịp
nghĩ gì, không kịp đau đớn, không kịp liên tưởng, hay chất vấn, lúc này tôi chỉ
muốn kéo tay Hân Hân. Nếu ngay cả cô ấy cũng không quan tâm đến tôi nữa, thì
tôi còn có gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!