"Tôi không dám nghĩ anh ấy có người khác, xưa nay không dám
nghĩ anh ấy sẽ không yêu tôi nữa. Đồng Đồng, sao anh ấy có thể không yêu tôi nữa
chứ? Chẳng phải tôi là bảo bối trong lòng anh ấy sao? Chẳng phải anh ấy là "ông
chồng ngốc" mà tôi đánh không đánh lại, tôi mắng không nói lại sao? Lúc tôi ốm
anh ấy dùng miệng bón nước cho tôi uống. Lúc bế tôi lên, thay đồ ra, anh ấy giặt
hộ tôi. Lúc đi học, vì gặp tôi mà anh ấy mặc cho trời tuyết ngồi mấy tiếng xe lửa
đến thăm tôi, mời tôi ăn KFC, sau đó lại vội về ngay trong đêm đó. Cậu nói xem
anh ấy không yêu tôi sao? Sao anh ấy có thể không yêu tôi? Sao anh ấy lại có thể
thích người khác chứ? Tôi không dám nghi ngờ anh ấy, cậu nói xem nếu ngay cả
anh ấy tôi còn nghi ngờ thì tôi còn có thể tin ai chứ?"
"Tôi càng ngày càng cảm thấy không đúng, càng ngày càng thất
vọng. Tôi giống như là một người phụ nữ oán giận lấy chứng minh thư của anh ấy
đi photo một bản nhật ký cuộc gọi di động. Tôi thấy có một số điện thoại, mấy
ngày gần đây đều xuất hiện vài chục lần trông nhật ký cuộc gọi, thêm vào tin nhắn,
hầu như lúc nào cũng liên lạc. Tôi không nhịn được lén dùng điện thoại công cộng
gọi một cuộc, đúng là một cô gái. Đồng Đồng, lúc đó tôi chân đã nhũn rồi, một
mình ngồi trên đường quốc lộ không đứng dậy giống như người thần kinh vậy."
"Lúc đó tôi thật sự muốn nằm đó không dậy nữa, muốn Uông Tường
đi qua tôi. Nhưng tôi ngồi hai tiếng đồng hồ, tôi biết không thể có người tới…
Tôi khuyên bản thân, có lẽ người đàn bà đó là khách hàng, là lãnh đạo. Song
đáng chết gì mà sau 12 giờ đêm vẫn còn liên lạc chứ? Chẳng nhẽ nửa đêm anh ấy
đi vệ sinh cũng cầm di động sao? Tôi tin tưởng anh ấy thế… Chúng tôi đã sắp kết
hôn rồi…" Hân Hân túm tóc mình thật chặt, lại dùng móng tay tự cấu cánh tay
mình, vài vết máu chảy trên làn da trắng mịn của cô ấy trông thật gai mắt.
"Hân Hân, cậu đừng như vậy… tôi đau lòng…" Nghĩ một lát Uông
Tường đi lên, tôi muốn tát anh ấy hai cái bạt tai thật mạnh, anh ấy không phải
con người, hắn là đồ khốn! Lương tâm anh ấy bị chó ăn rồi!
Tiếng khóc nghẹn ngào… "Bây giờ công ty Hiếu Thiên đang cắt
giảm nhân viên quy mô lớn, lần này đi làng du lịch Thiên Nga trắng họp, trong
lòng tôi giống như mọc cỏ vậy, biết không thể xin nghỉ, song tôi thật sự không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!