Kệ tôi có lay anh ta thế nào, anh ta cũng không mở miệng, cứ
nhắm mắt, khóe miệng hơi cười.
"Xem ra sếp Sở nghiên cứu về tiêu chuẩn đối với tình nhân rất
thấu đáo nhỉ." Tôi phản kích lại.
Vì câu nói này mà anh ta mở mắt, muốn ôm tôi ngoài áo khoác.
Tôi lùi lại tránh, nhảy xuống sofa, chạy về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Ngồi giữa giường ngơ ngẩn, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên
người vẫn khoác áo của anh ta, xung quanh toàn hơi thở của anh ta.
Ba năm của tôi đều đã bày ra trước mặt anh ta, song ba năm của
anh ta thì tôi lại không biết gì cả. Trong lòng anh ta có thể không chút băn
khoăn mà mở miệng muốn tái hôn với tôi, nhưng tôi lại không có bất cứ lý do gì
thuyết phục mình lại chấp nhận anh ấy. Tuy có lẽ như lời Tưởng Nhược Phàm nói,
tôi có thể vẫn còn yêu anh ta, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần tình yêu là có
thể gắn kết được.
Ngoại trừ yếu tố gia đình, tôi không tìm thấy bất cứ cảm
giác an toàn nào đối với anh ấy. Tôi thà sống cô độc một mình, cũng không muốn
cả ngày thấp thỏm lo âu, đoán tới đoán lui mà sống. Có lẽ năm đó chúng tôi rất
nghèo, chúng tôi có thể cãi nhau, song so với những tháng ngày đó, anh ấy như
thế này còn khiến tôi không thể yên tâm hơn.
Thực ra, rất nhiều lúc tôi muốn hỏi anh ấy nhưng lại sợ kết
quả nhận được khiến mình càng thất vọng, hoặc thậm chí chỉ là một lời nói dối.
Tôi thừa nhận mình rất nhỏ nhen, chỉ là một người đàn bà không chịu nổi một hạt
cát trong mắt.
Ngày thứ hai đến văn phòng của Chu Chính, đã sắp tan ca rồi.
Trong tay anh ta đang có một hộp quà nho nhỏ, nhìn rất tinh tế, trên mặt hộp
còn thắt nơ màu hồng. Tôi nghĩ món quà như vậy nhất định là tặng cho phụ nữ.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Chu Chính ở "quán mì thịt bò Gia Châu", tôi nhịn
không nổi cười. Đoán là cuộc sống riêng của anh ấy nhất định cũng rất màu sắc.
Nhưng với trí tuệ của anh ấy, có đi qua bao nhiêu người phụ nữ cũng nhất định
không bị lung lay gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!