Tôi chưa kịp quan sát biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói: "Đồng
Đồng, cô ấy là Lưu Tân, đợi anh chút, anh quay lại ngay!"
Nói xong anh đã lao vào phòng với tốc độ nhanh nhất. Tôi vẫn
đần người đứng ở đó, anh đã mặc quần áo chỉnh tề chỉ trong vài phút, đuổi tôi
ra phía ngoài cầu thang.
Tôi lặng người ở đó, không biết nên làm gì?
Rất lâu sau đó, bên cạnh có người để túi rác ngoài cửa, tôi
mới tỉnh táo lại, lê đôi chân đang tê cứng, quay người vào nhà.
Tôi vào phòng tắm, xả nước tắm, dùng nước xả sạch thân thể,
nước mắt lặng lẽ rơi.
Ông trời ác độc, tự làm tự chịu.
Đây là báo ứng, người đàn ông này sau ba năm làm tổn thương
mình lại đưa mình vào tình huống bối rối này.
Tiểu Đồng Đồng, không thể trách người khác, chỉ có thể trách
chính mình.
Khi đến công ty, vừa ra khỏi cầu thang cảm thấy không khí
khác với bình thường, một Hải Luân luôn chào hỏi tôi từ xa khi nhìn thấy tôi lại
không mỉm cười như thường ngày mà cúi đầu xuống rất lạ thường.
Ban đầu tôi không để tâm lắm, đi đến nói chuyện với cô ta,
cô ta cười với tôi rất không tự nhiên, biểu cảm quái lạ.
Giám đốc Lý triệu tập cuộc họp gấp, mục đích là đã gần nửa
tháng trôi qua, để chúng tôi lấy lại tinh thần, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, vượt
định mức.
Tháng này vì tôi bong gân chân, tuy công việc mới bắt đầu
nhưng vài khách hàng của tháng trước đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị hợp đồng thậm
chí có một bản hợp đồng đã được đưa đến phòng luật sư thẩm định.
Vừa gọi vài cuộc điện thoại, Kiều Lỗi ở bàn làm việc bên cạnh
ngoái đầu sang: "Đồng Đồng, hôm nay không ra ngoài sao?"
Tôi gật đầu, "Đi ngay đây, cậu có xe thuận đường cho mình đi
nhờ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!