Sức lực của tôi không thắng nổi anh, do đó đành chịu nói với
anh: "Sở Mộng Hàn, làm vậy có ý nghĩa không?"
"Tại sao em không chọn thứ tốt cho mình? Anh phải làm thế
nào em mới chịu ở lại. Nếu anh nói anh sẽ biến mất khỏi đây, không xuất hiện nữa,
em sẽ không đi chứ?"
Tôi lắc đầu, "Sở Mộng Hàn, sao anh không hiểu, chúng ta đã
ly hôn, đúng hơn là ba năm trước mình đã chia tay. Chúng ta giờ là hai người
không liên quan, nếu anh áy náy vì những lời của Thẩm Hân Hân thì không cần thiết,
đều là việc của tôi, hơn nữa đều trôi qua rồi!"
"Không có lý do để ở lại đây? Lẽ nào em không còn chút tình
cảm nào?" Anh đứng bên tôi, nóng giận.
Tôi kinh ngạc trước câu nói của anh, mở to mắt nhìn anh.
"Đồng Đồng, em dám nói em không yêu anh dù chỉ một chút
không? Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói." Anh từ từ tiến đến, ý muốn bỏ chạy
trong tôi trỗi dậy.
Nhưng đã bị anh nắm chặt vai, những ngày này anh cố ý tiếp
xúc thân thể với tôi, luôn tỏ bộ dạng quân tử khiêm tốn. Nhưng lúc này anh như
con thú bị giam cầm, bị ép đến đường cùng, hai tay nắm vai tôi.
"Thực ra anh từ đầu không hề nghĩ sẽ ly hôn với em, anh chưa
từng nghĩ cuộc đời này chúng ta sẽ chia tay. Dù em giờ không thể đón nhận anh,
lẽ nào muốn em sống ở đây cũng khó vậy sao?"
Anh hỏi tôi? Lẽ nào anh không hiểu, người muốn phát điên
chính là tôi.
Sau lần cãi nhau ban sáng, chúng tôi đều bỏ đi.
Nhiều ngày không đi làm, tâm trạng có chút hưng phấn, nhưng
nhiều hơn là cảm giác thấp thỏm. Mới đầu tháng đã có người ký hợp đồng, thậm
chí hoàn thành nhiệm vụ, thời gian tiếp theo, họ chỉ đợi nhận tiền thưởng vượt
doanh số. Tôi ở cùng văn phòng với họ, từ lúc vào văn phòng tôi đã không thể
bình tĩnh.
Mỗi ngày đều chiến đấu kịch liệt. Tối về căn hộ chung cư của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!