Chương 21: (Vô Đề)

Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Thẩm Hân

Hân. Dường như là đồng thời, anh đưa cánh tay ra, cướp điện thoại của tôi, ném

sang một bên. Tôi cố gắng giằng lại, anh nói: "Giờ sắp lên đường cao tốc rồi,

em không muốn xảy ra sự cố giao thông thì tốt nhất ngoan ngoãn ngồi yên." Khi

anh nói câu này, tôi thấy rõ anh đang lừa tôi.

"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tuy nói vậy nhưng trong

lòng tôi sớm đã biết.

"Đến nơi em sẽ biết!" Anh xoay vô lăng, xe rẽ nhanh sang làn

xe bên phải, tôi bị đau chân, còn người đàn ông này như đang rất vui.

Nhà anh ở khu đô thị cao cấp xa hoa trong trung tâm thành phố

A, bốn tòa chung cư cao 30 tầng bao quanh một vườn hoa rộng. Có đài phun nước,

núi giả, cỏ xanh, ở đây tấc đất tấc vàng thật xa hoa.

Thang máy lên thẳng tầng 26, anh bế tôi, đưa ngón trỏ ra, ấn

lên máy vân tay ở bên phải cửa, cửa liền mở ra. Trước mặt là cửa sổ sát đất, cảnh

đêm ở thành phố A đều trong tầm mắt, giống như những đám mây đang lướt nhẹ đều

đang ở trước mắt tôi.

Căn hộ rộng khoảng 300m2. Phong cách thiết kế đơn giản, hiện

đại, ngăn cách hợp lý các phòng. Giá căn hộ ở đây đứng ở vị trí đầu trong cả nước,

một nhân viên bình thường dùng lương cả năm không mua nổi 1m2.

Nhớ sau khi tôi và anh tốt nghiệp, luôn coi việc mua nhà là

đại sự hàng đầu, có lẽ với anh giờ đây ước mơ ngày đó thật nhỏ bé, thật nực cười.

Đợi anh cẩn thận đặt tôi lên sofa bên cửa sổ, tôi hỏi "Đây

là nhà anh?"

"Nếu em muốn, đây là nhà em."

Nhà tôi? Ở đây?

Nỗi đau khó nói thành lời trào dâng, tôi mong muốn biết bao

có một tổ ấm thuộc về mình, không cần hào hoa như này, chẳng cần rộng rãi đến vậy,

chỉ cần giống như nhà nhỏ tôi đã sống suốt bốn năm qua là được. Sẽ không bị chủ

nhà đưa người lạ tùy tiện ra vào, không bị chủ nhà bắt chuyển nhà.

Nhưng không phải ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!