Tôi cầm điện thoại, ấn phím mở máy, sau vài giây, tín hiệu
đã hồi phục. Tôi run rẩy bấm số điện thoại đã xa lạ với mình ba năm nay, không
ngờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Tưởng sư phụ!"
"Đồng Đồng! Tối qua cô đi đâu vậy? Bọn họ nói với tôi, cô nhờ
bọn họ nói với tôi, cô và bạn đi trước rồi. Tối qua tôi gọi cho cô mãi mà điện
thoại tắt máy, hôm nay đi làm cũng không thấy cô, rốt cuộc bây giờ cô đang ở
đâu vậy?"
Tuy chỉ là nói trong điện thoại, tôi cũng cẩn nhận được sự
lo lắng và bực bội trong khẩu khí của một Tưởng sư phụ nho nhã ôn tồn này.
"Ừm, Tưởng sư phụ, tôi không sao, tối qua tôi và bạn tôi nói
chuyện khuya quá, tôi sẽ đến công ty ngay bây giờ". Tôi vừa nói, một tay vừa
đang vẫy một chiếc taxi.
Chuyện ngày nào kết thúc ngày đó, rõ ràng đối với tôi mà nói
chẳng có gì tốt đẹp cả, tôi quyết định về ngay công ty, tìm những người có liên
quan để "nói chuyện cho ra nhẽ". Nếu thực sự không thể làm tiếp được nữa, tôi
còn có thời gian để đi tìm việc mới. Có lẽ mọi việc đều có thể thương lượng được,
nhưng khoản nợ hàng tháng của ngân hàng thì tuyệt nhiên không thể thương lượng
được, muộn một ngày, trong bảng ghi nhớ tín dụng sẽ vẽ một điểm đen, vài tháng
không trả, thì người ta sẽ đến thu nhà.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thật khó. Nếu
để mẹ tôi chuyển từ căn nhà mới đó về chỗ ở bình thường xưa kia, đoán chừng
không bằng giết bà đi. Đương nhiên, căn nhà cũ trước kia của nhà tôi cũng đã
bán từ lâu rồi. Nếu căn nhà này có bị thu lại, thì cả nhà tôi chỉ còn cách ra ở
đầu đường mà thôi.
Tôi quyết định đi đến công ty trước, rồi mới đi tìm Sở Mộng
Hàn.
Tập đoàn Hiếu Thiên chiếm cứ ba tầng 26-27-28 của tòa cao ốc.
Trước đây, nếu không đến sớm mười mấy phút, thì sẽ đều bị ách tắc lại ở cầu
thang máy mà không thể lên kịp giờ quẹt vân tay được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!