Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu trên nền nhà. Cả thân
thể tôi như bay trên mây, phiêu dạt không có lực, từng giây từng giây tối qua,
bao nhiêu hồi ức sống lại, lại liên tưởng đến tương lai chưa đến, ảm đạm, giống
như đang ngủ. Nửa ngủ nửa tỉnh, trước mắt tôi đều là hình bóng anh ở sân tập
trong vườn trường, cầm tay tôi, từng bước từng bước đi về trước.
"Đồng Đồng, mau lên, phòng tập sắp hết chỗ rồi."
"Đồng Đồng, mau lên, cơm trong nhà ăn sắp bán hết rồi."
Đã từng nắm chặt tay nhau như vậy tưởng sẽ đi cùng đến già
nhưng mới thoáng cái, đã bỏ lỡ đời này kiếp này.
Tôi và người đàn ông dưới lầu kia bỏ lỡ ba năm sống bên
nhau, chẳng còn cơ hội để trải qua chua ngọt đắng cay trong cuộc sống. Gặp lại
nhau lần nữa, anh đã không còn là anh trước kia, tôi cũng không muốn là tôi của
năm đó.
Khi tôi trở về trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm, giữa trời
đất hỗn độn, vầng dương hé mở. Dưới hàng liễu của khu đô thị, xe anh đã không
còn ở đó, tất cả đều như giấc mộng.
Nhưng hai ngày tiếp theo tôi ý thức được đó không phải là mộng,
mỗi đêm tôi đều lén đến bên cửa sổ, dưới hàng cây của khu đô thị có thể nhìn thấy
chiếc xe đó, anh không gọi điện cho tôi nữa, mỗi tối tôi thấy anh từ trong xe
bước ra, nhìn theo ánh đèn trong cửa sổ khu đô thị vụt tắt. Anh mỗi ngày đều ở
đó, muốn ở đó làm gì?
Sáng ngày thứ ba, khi Thẩm Hân Hân đưa tôi rời khỏi nhà cô,
này "Cậu có phải không chịu nổi mẹ mình cứ suốt ngày làu bàu không? Mình sẽ cố
gắng khuyên bà, để bà mau về nhà, bà cứ chiến tranh với mình, sớm muộn mình sẽ
phát điên."
"Đừng nói bừa, mình không thể bên cậu cả đời, sớm muộn cũng
phải chuyển ra, không liên quan đến dì, dì cũng vì muốn tốt cho cậu. Cậu quanh
năm không ở nhà, nhân cơ hội này thể hiện hiếu kính với dì, nếu cứ muốn đuổi bà
đi thì đúng là bất hiếu." Tôi vừa nói vừa đưa tay vẫy taxi. Thẩm Hân Hân không
thông thuộc tàu điện ngầm ở đây, tôi phải bắt taxi ra trạm tàu điện. Tôi tìm được
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!