Khuôn mặt Sở Mộng Hàn trầm ngầm, không nói lời nào, đứng như
trời trồng ở đó.
"Anh Sở, lâu rồi không gặp!" Từ sau khi xảy ra chuyện bố tôi
đi viện cần tiền lần trước, Thẩm Hân Hân không còn giữ ý nghĩ tốt về Sở Mộng
Hàn nữa, lúc này khi nói chuyện cũng chẳng có chút khách sáo nào, liếc mắt nhìn
anh ta một cái khiêu khích.
Sở Mộng Hàn chau mày, có vẻ không hài lòng đối với người bạn
thân của tôi, nhưng vì lịch sự, cũng phải gật đầu đáp lại một câu: "Chào cô!"
"Đồng Đồng, sao lại khẩn cấp như vậy? Giám đốc Tưởng không
đi làm, tớ hỏi qua trợ lý Trần rồi bắt xe đến đây, còn nghĩ là cậu bị cướp giật,
không ngờ lại gặp được anh Sở áo gấm vinh quy!"
Tôi tiến đến kéo kéo vạt áo cô ấy, "Phòng này không cho thuê
nữa rồi, tớ muốn đến ở nhờ nhà cậu mấy bữa".
"Hả?" Thẩm Hân Hân kinh ngạc trong vài giây, lập tức lại nhếch
mép, trợn mắt nhìn về phía Sở Mộng Hàn, "Đương nhiên là không có vấn đề gì, chắc
nghỉ vài hôm nữa Giám đốc Tưởng sẽ quay về thôi, khi đó cậu chuyển qua chỗ căn
hộ cao cấp của anh ấy ở anh ấy không mừng đến phát điên ấy chứ". Nói vậy rồi cô
ấy vén tay áo lên xông vào giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tôi xoay người nhẹ nhàng nói với Sở Mộng Hàn, "Anh đi đi, những
gì cần nói tôi đã nói rồi, anh mang cái vali này đi, từ nay về sau chúng ta là
hai người hoàn toàn xa lạ và rạch ròi!"
"Đồng Đồng, đừng để anh trở thành người nói hai lời trước mặt
nhiều khác!" Sở Mộng Hàn nói rồi xách hai cái túi sải bước dài đi ra cửa.
"Sở Mộng Hàn, tôi không đến chỗ anh ở đâu, trả lại đồ cho
tôi!"
Thẩm Hân Hân sau khi nghe thấy tôi nói câu đó thì miệng há hốc
chữ O, sau một giây thì sự kinh ngạc biến thành phẫn nộ. Cô ấy lao về phía Sở Mộng
Hàn giàng lấy túi đồ trong tay anh ta, bất ngờ tuôn ra một câu đầy bực dọc: "Để
đồ xuống, anh không nghe thấy sao, Đồng Đồng sẽ không đi với anh đâu! Cô ấy bây
giờ đã có một đối tượng rất tốt, ba năm nay anh không để ý đến cô ấy, bây giờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!