Lại mưa to rồi, còn là một trận mưa rào rất lớn nữa.
Trong phòng tôi vẫn để điện sáng, tôi trèo từ trên giường xuống
đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, quả nhiên xe của
Sở Mộng Hàn vẫn đỗ ở đó, chẳng lẽ đêm nay anh ta qua đêm trong xe thật sao?
Ngoài trời tiếng sấm sét cứ liên miên, mưa càng ngày càng
to. Trong lòng tôi rõ ràng là càng lúc càng không sao yên tâm được, đột nhiên
có ý nghĩ muốn mở cửa cho thoáng khí một chút.
Hít một hơi dài, tôi mở cánh cửa. Nhưng không ngờ, đúng lúc
tôi mở cánh cửa, cả người tôi đều ngớ ra, giữ chặt lồng ngực, suýt chút nữa thì
hét toáng lên.
Khi tôi mở cánh cửa ra, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông
tay chống lên cánh cửa đứng ở đó. Trên người anh ta không có giọt nước nào,
dáng vẻ không có chút gì thay đổi so với khi rời khỏi đây lúc trước, khuôn mặt
nghiêm nghị nhìn tôi.
Tình cảnh này khiến tôi không bất ngờ, cả hai người im lặng
rất lâu, ai cũng không nói năng gì, cuối cùng vẫn là tôi chau mày hỏi: "Sao anh
lại ở đây?" Tôi thực sự nghi ngờ là anh ta không hề rời đi.
Anh ta ngượng ngùng giây lát, bất giác ho nhẹ một tiếng, từ
từ trả lời: "Anh muốn nói chuyện với em một chút!"
Lông mày tôi chau lại rất căng thẳng, có chuyện muốn nói sao
lại đứng ở đây chứ? Nếu hôm nay tôi không mở cửa, anh sẽ đứng đó cả đêm sao?
Cũng không hiểu nổi bảo vệ ở đây làm việc kiểu gì nữa.
Tôi lánh người qua một bên, để cho anh ta đi vào phòng.
Ngồi trên ghế sofa bên góc phải, tôi nhìn anh ta ngồi bên
trái, "Anh muốn nói chuyện gì?"
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. "Ba năm nay em sống
có tốt không?" Anh ta dùng âm lượng khàn khàn từ từ nói ra một câu.
Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đây là lần thứ hai anh ta hỏi
tôi như vậy, lần đầu tiên là trong buổi họp ở Hiểu Thiên. Khi đó, sợ mình phải
chịu thêm một sự tổn thương nào nữa, tôi đã luôn phẫn nộ, kỳ thị, toàn thân như
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!