Chương 14: (Vô Đề)

Nhìn xem, tuy nói không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng tôi đã bị

kích động. Nhưng trong lúc muốn quỵ xuống, một cánh tay lại đỡ lấy tôi.

"Đồng Đồng…" Tiếng nói quen thuộc gọi tên tôi. Cơ thể tôi bỗng

nhiên có chỗ nương tựa, ý thức chợt tỉnh táo trở lại, mở to mắt, nhìn vào khuôn

mặt gần sát bên mình.

Sở Mộng Hàn?

Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, không biết vì sao vị chua xót

trong ruột gan lại đột nhiên trào dâng, thật khó chịu. Mắt anh ta, mũi anh ta,

miệng anh ta, sao mà thân thuộc đến vậy.

Khi còn trẻ, tôi thường thích nói: Em nghĩ đến chuyện lãng mạn

nhất, chính là cùng anh được bình yên sống đến đầu bạc răng long, chờ đến khi

chúng ta già rồi, không đi được đâu nữa, anh vẫn coi em là bảo bối và nâng niu

trong vòng tay.

Nhưng có ai ngờ được, một đời một kiếp, thiên trường địa cửu

so với cuộc sống bình thường của chúng tôi lại khó thỏa mãn được đến vậy.

Khi đó tôi và người đàn ông trước mặt tôi đây, vừa mới làm

thủ tục kết hôn, bước chân gia nhập vào xã hội mới. Những lời thề nguyện tốt đẹp

của quá khứ và những ước muốn trong tương lai, lại từng chút một phai mờ trước

những là áp lực của cuộc sống hiện tại.

Lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên không tin tưởng, lần đầu

tiên lời nói đã làm tổn thương nhau…, không hỏi han gì đến nhau suốt ba năm

qua…, mãi đến cuối cùng trở thành hai người xa lạ…

Tình yêu là gì chứ?

Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những

nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiền chạm vào nhau, sự xa lạ, dường

như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc

đời tôi.

Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ

tình yêu này, không có tình yêu, hôn nhân với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng.

Sở Mộng Hàn, sao anh lại đứng trước mặt tôi như vậy chứ? Nếu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!