Yêu sinh hận
Không ngờ được, khi gặp lại Sở Mộng Hàn, lại ở trong hoàn cảnh
như thế.
Sau ba năm, cuối cùng anh ta cũng xuất hiện, chấm dứt sự kết
nối cuối cùng giữa hai chúng tôi.
Trên thế gian này nếu có bán thuốc hối hận, tôi nhất định
không nói hai lời, sẽ mua ngay một lọ về uống, đầu óc có vấn đề, mới có thể đi
cùng cái con bé Thẩm Hân Hân lúc nào cũng tung tăng ngông cuồng chạy đến Thái Mộng
Tân Đô. Lúc tan tầm chắc chắn sẽ không thể bắt được xe buýt. Thời tiết tháng bảy,
khí lạnh của điều hòa trong xe buýt đã bị khí cacbonic của những người đang da
chạm da, mặt đối mặt nuốt hết chẳng còn thừa lại tí nào.
Khi đến Thái Mộng Tân Đô, hai đứa chúng tôi cũng đã bị mồ
hôi làm ướt đầm cả người. Mới lăng quăng có nửa tiếng đồng hồ, tôi đã chịu
không nổi rồi. Sớm đã biết rằng, đến những nơi như vậy chỉ làm lãng phí thời
gian thôi.
Tính hết giảm giá, một cái áo có dây đeo cũng phải tới vài
trăm đồng. Một bộ trang phục nữ gọi là ưa nhìn một chút cũng phải vài nghìn đồng,
có thể là người tham gia vào thị trường kinh tế, chắc chắn không phải là những
người như chúng tôi rồi. Thẩm Hân Hân lại vui sướng không biết mệt mỏi, cái
dáng vẻ chỉ cần đảo qua mắt ngắm nhìn cũng thỏa cơn nghiện, khiến tôi thực sự
không nỡ phá vỡ hứng khởi của cô ấy.
Nhẫn nại, phải nhẫn nại, ai bảo tôi là bạn thân của cô ấy chứ?
Năm đó khi tôi đến thành phố lớn này, bên cạnh chỉ có một
mình Sở Mộng Hàn.
Chúng tôi cùng học chung một trường đại học ở một thành phố
nhỏ phía Nam, sau khi tốt nghiệp lại cùng rủ nhau đến thành phố nổi tiếng nhất
cả nước này. Cái năm đó, đôi thanh niên nam nữ đã lóe lên trong đôi mắt mình
ánh sáng hoa lửa rực rỡ về sự ái mộ đối với thành phố to lớn này, ánh sáng đó
còn sáng hơn cả ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sau này, anh ta đi rồi,
tôi đã ở lại một mình. Như thế đến nay cũng đã ba năm rồi. Nếu nói sự tuyệt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!