▬●▬ ▬●▬ ▬●▬
Lại qua một lúc sau, cuối cùng bữa tiệc cũng tan.
Mọi người cùng ra về, vì đa phần ai cũng có rượu trong người, thế nên mọi người hoặc là gọi xe hoặc là gọi tài xế trong nhà đến lái.
"
"Hôm nay mọi người đều phải đi về nhà phải không?"
" Mạnh Bái Yên đội mũ và đeo khẩu trang lên, nói, "
"Tôi không lái xe, cho tôi đi nhờ với."
"
Lúc nói chuyện như đang nói cho mọi người nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngôn Hành Chi. Mọi người đứng đây đương nhiên cũng có người sẵn lòng đưa Mạnh Bái Yên về, chỉ là người sáng suốt đều không muốn tự làm mình mất mặt.
Nhưng Ngôn Hành Chi lại không trả lời, anh nhìn về phía Sầm Ninh, nói với giọng điệu đương nhiên: "
"Tôi đưa em về trường học."
"
"
"Đúng rồi, suýt chút nữa là quên Sầm Ninh cũng phải quay về trường học."
" Mạnh Bái Yên cười nhạt, "Vậy cùng đi thôi, đưa em ấy về trường trước rồi chúng ta lại về cũng được."
"
"
"Không cần."
" Sầm Ninh xua tay, "Hai nơi không thuận đường, em bắt xe về là được."
"
"Cả người đầy mùi rượu."
" Giọng điệu Ngôn Hành Chi hơi bất mãn: "
"Lên xe, đưa em về."
"
Sầm Ninh âm thầm cắn cắn môi, thật ra cô cũng không muốn đi cùng xe với bọn họ.
Ngay khi cô còn đang tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, đột nhiên có người gọi tên của cô: "
"Sầm Ninh."
"
Một âm thanh quen thuộc, Sầm Ninh quay đầu liền nhìn thấy Hạ Dật đứng cạnh một trụ đá cẩm thạch cách đó không xa. Trong bóng đêm, anh ấy đứng thẳng người ở đó, vẫy vẫy tay với cô, nhìn rất ấm áp và hiền hòa.
Những người còn đang đứng ở cửa chưa đi cũng nhìn theo tầm mắt Sầm Ninh, vừa thấy thế, bèn rất tự giác nhìn về phía Ngôn Hành Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!